Nghe nói đến nó là vì Trái Đất thật sự rất ăn hại, ăn hại đến nổi có tiếng!
Võ giả ở nơi nấy, nghe đồn chẳng khác gì con kiến.
Mà trước mắt, biếu hiện của Trần Đức hiển nhiên đã khiến cô ta cảm thấy kinh ngạc, nên không khỏi liếc anh một cái.
Còn về cái hành động sờ soạng ban nãy, mặc dù cô ta cũng hơi tức giận, nhưng dưới tình huống ấy thì cũng đúng thôi.
Dù anh có ra tay hay không thì cũng sẽ bị đánh.
Nếu đã thế thì ra tay luôn, trái lại sẽ khiến người ta cảm thấy nể.
Trước giờ, cô ta đều rất hào phóng, đặc biệt là đối với những người mà mình cảm thấy hứng thú, lại càng dễ dàng tha thứ hơn.
Huống chi, Trần Bát Hoang cũng không xấu.
Thậm chí… còn rất đẹp trai.
Cái khí chất thong dong bình tĩnh ấy rất cuốn
Tẽ nào, trên người anh ta có bí mật gì ư?”, cô Tư nghĩ vậy lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Mẹ, thằng ôn con, tao giết mày!”
Mạc Ly Tiêu vừa kinh ngạc, lại chọt cảm thấy nhục nhã, hắn ta vốn định thể hiện một phen, ai ngờ…
Một quyền của hắn ta lại bị con kiến kia đỡ được!
Thật sự, thật sự cảm thấy rất nhục!
Một con kiến trên Trái Đất, dựa vào cái gì đỡ được một quyền của hần ta?
Mạc Ly Tiêu phút chốc như mất hết lý trí, vươn tay đặt lên chuôi đao, rồi rút ra.
Keng!
Hân ta vậy mà lại rút đao ra!
Một luồng sáng săc lạnh chói mắt bồng lóe lên khiến cả phòng như sáng hơn vài lần, đao ý lạnh thấu xương tràn ra.
Tiếp theo… “Vù vù!”
Gió lớn chợt nổi lên, hằn ta bổ một đao về phía Trần Đức, một đao kia như xé rách, càn quét mọi thứ cản trở nó.
Toàn bộ phòng nghĩ chỉ còn lại đao ý vô cùng vô tận như biển cả!
Nhiều tu sĩ xung quanh rụt cổ lại theo bản năng, rõ ràng một đao kia cách họ rất xa, nhưng lại như kề sát trên cổ khiến họ cảm thấy lạnh thấu xương.
“A!”
Liễu Tông Nguyên đứng cạnh sợ tới mức ngồi bệt xuống ghế, hoàn toàn không đứng vững nổi, trong miệng phun ra một ngụm máu, run bần bật.
“Mạc Ly Tiêu quyết tâm muốn giết chết anh ta ư?”, cô Tư thầm nghĩ, cô ta có thế cảm giác được sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong một đao kia.
Khi Mạc Ly Tiêu rút đao và lúc chưa rút đao
hoàn toàn y như hai người.
Lúc rút đao, hắn ta còn mạnh hơn khi chưa rút gấp mười lần!
Thanh niên kia phải đỡ chiêu ấy kiểu gì đây?
Cô Tư nhìn về phía Trần Đức, bỗng phát hiện anh ta vân bình tĩnh như trước, mặt mày không chút thay đối, chỉ lẳng lặng nhìn một đao kia bổ tới.
Lẽ nào, anh ta còn có con át chủ bài nào sao?
Cô Tư vần cảm thấy rất hứng thú với Trần Đức, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe, chờ mong kế tiếp anh sẽ làm nhưthế nào.
Cùng lúc đó.
“Cút!”