Vô số đệ tử nội viện, ngoại viện đều chửi rủa
Trần Đức, đặc biệt là những người từng bị anh chèn ép tới không ngóc đầu dậy nối, gần như là điên cuồng!
Vốn dĩ, Trần Đức chỉ lè tân sinh, kết quả lại cưỡi lên đầu họ, trực tiếp từ ngoại viện đến nộl viện, rồi lại tiến vào Vô Song Môn.
Bọn họ đã sớm khó chịu và vô cùng ghen tỵ anh ta. Giờ Trần Đức biến thành một phế nhân thì sao họ có thể không bỏ đá xuống giếng cho được?
Cùng lúc đó, khi đám Ầu Dã Thanh Vũ, Kỳ Hàn, Đàm Thu, Lữ Đông Dã, ức Thư Huyên, Trương Tử Dâng, Đàm Thu, Hà Đồn biết được tin ấy thì đều hết sức kỉnh ngạc.
“Không thể nào, cậu Trần châc chắn sẽ không trở thành một phế nhân!”, Kỳ Hàn cực kỳ tin tưởng Trần Bát Hoang, hẵn biết rõ sự đáng sợ của Trần
Đức.
Tu luyện võ đạo chỉ là một trong những thế mạnh khúng bố cúa anh mà thôi!
Thuật luyện đan của anh cũng không kém cạnh gì nó!
Một cao thủ như vậy, sao có thể trờ thành phế nhân? Hắn tuyệt đối không tin!
Âu Dẫ Thanh Vũ cùng như thế, cô ta biết Trần Đức là một yêu nghiệt biến thái cỡ nào: “Đúng vậy, anh Trần nói đột phá, thế thì châc chân có thể đột phá, tôi tin anh ấy!”
“Đúng, tôi cũng tin anh ấy!”, ánh mát Đàm Thu đầy kiên định, Trần Đức là người có ơn với cậu ấy, không có anh thì sẽ không có cậu ấy của ngày hôm nay.
Nếu nói tất cả mọi người trẽn đời này đều cho rằng Trần Đức là đồ vô dụng và phản bội anh thì cậu ấy… cũng sẽ không bao giở phần bội anh!
‘Tôi cũng tin tưởng cậu ấy”.
Trương Tử Đằng, Hà Đồn, Giang Hồ Hải cũng đều tin tưởng Trần Đức.
Không có Trần Đức thì họ đã chắng có cơ hội đến Côn Luân Hư. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi được Công Tôn Hằng và Thái thượng trường lẵo nội viện dạy báo, thực lực của họ đã tảng lên rất nhiều.
“Tôi đề nghị mọi người tốt nhất là nên né tránh đầu sóng, ngọn gió đi!H, đêm nay, ức Thư Huyên đi đến chỏ bọn họ, nghiêm túc nói:
“Mấy ngày Trần Bát Hoang bế quan sẽ không yên ốn đâu, sư phụ cúa mấy người… đã rời khỏi nội
viện, tim lý do đi ra ngoài làm nhiệm vụ rồi”.
“Đúng đó”, Âu Dẫ Thanh Vũ cũng gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra chút lo lắng: “Mong ức sư tỷ chỉ cho chúng tôi một con đường sáng!”
“Đi tim viện trướng Công Tôn Hằng, ông ta chắc chẵn sẽ giúp các người. Nhưng, lúc nào mấy người cũng phải cảnh giác và cẩn thận”.
ức Thư Huyên ngừng một lát ròi nói:
“Dù sao, lòng người cũng khó dò!”
“Cảm ơn sư tỷ đã chỉ bảo!”, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Mọi người, chúng ta đi tìm viện trường, bế quan một thời gian ngần đi!”
“Được!”
Đám Kỳ Hàn, Lữ Đông Dữ đẫ từng bị chèn ép một lần, nên biết được sự khầc nghiệt cúa học viện Vô Song. Lúc này, lập tức hành động.
Quá nhiên là y như lời ức Thư Huyên đã nói, tin tức Trân Đức trở thành phế nhân vừa truyền ra, đã có người ngồi không yên:
“10 ngày, chúng ta chí cần chờ 10 ngày. Sau 10 ngày, chúng ta sẽ đi giết chết Trần Bát Hoang!”
“Còn đám anh em và phụ nữ của Trần Bát Hoang thì sao? Chờ 10 ngày làm gì, chúng ta xử họ trước, phải tra tấn họ từng chút một!”
“Ỷ kiến hay đó, đi, đi tìm bọn họ!”
Hơn một ngàn người không hẹn mà cùng hùng hổ kéo đến chỗ ở của đám Ầu Dã Thanh Vũ, nhưng cái chờ đợi họ là vườn không nhà trống, không một bóng người.
“Đám rùa con này chỉ biết rụt cổ vào mai à? Ha ha!”