Ba bóng người từ bên trong bước ra.
Hai già một trẻ.
Trẻ, chính là một cô gái hai mấy tuốl, trên mặt là nụ cười khẽ, mặc chiếc váy màu trúc xanh, xinh đẹp thướt tha, bàn về mặt mũi, khí chất đều ngang hàng với Ấn An Sương và Hoa Linh Vy!
Bên cạnh cô ta còn có hai ông lão mặc áo bào màu tro, trông giống hộ vệ riêng của cô ta, nhắm mắt theo sau, đứng ngay ngẳn sau lưng cô ta.
“Mộng Vũ?”, nhìn thấy Diêu Mộng Vũ, sát khí trên người Hác Hách Đường lập tức biến mất không dấu vết, như chưa từng tồn tại, kinh ngạc nói: “Mộng Vũ, sao cô lại tới đây?”
‘Tôi hả, tôi về nhà gặp bố mẹ, bây giờ hả… Tất nhiên là tới gặp sư đệ cúa mình rồi”, Diêu Mộng Vũ di chuyển tới trước mặt Trần Bát Hoang: “Sư đệ, cậu làm sao thế, sao lại đối đầu với tam trưởng lão thế này?”
“Ấy… Gọi là sư huynh!”, đầu Trần Đức đầy vạch đen: “Tôi giết chết Chung Viêm vừa được ông ta nhận làm đệ tứ thân truyền, nên tam trướng lão chuẩn bị giết tôi”.
“Sư… Sư đệ?”, Hác Hách Đường nhíu mày, nhăc nhở nói: “Mộng Vũ, cô gọi cậu ta là SƯ đệ Ư? Không được gọi bậy mấy từ đó đâu!”
“Tôi đâu có gọi bậy…”, Diêu Mộng Vũ chớp mắt: “Đúng rồi, thời gian qua tam trưởng lão không có ở học viện Thánh Phong nên vẫn chưa biết nhỉ? Bây giờ Trần Bát Hoang đã trờ thành đệ tử SƯ tôn mới nhận”.
“Cái gì?”, vẻ mặt Hác Hách Đường chợt cứng đờ: “Viện trưởng nhận cậu ta làm đệ tử thật ư?”
“Tam trưởng lão, ông nghĩ xem tỏi có nói bậy mẩy chuyện thế này bao giờ chưa?”, Diêu Mộng Vũ hỏi lại.
Hác Hách Đường nhìn chằm chằm Diêu Mộng Vũ một lúc lâu, mãi đến khi chắc chắn cô ta không nói bậy thì im lặng!
Ông ta biết, Diêu Mộng Vũ sẽ không nói lung tung về chuyện này, nó ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của viện trướng.
Thế nên…
Chuyện đại viện trưởng nhận Trần Bát Hoang làm đồ đệ là sự thật!
Rất lâu sau đó…
Ông ta hít sâu rồi lại thở dài một hơi, nhìn về phía Trần Đức: “Trần Bát Hoang, nếu cậu đã là đệ tử của đại viện trưởng, thì chuyện của cậu với Chung Viêm cứ xem như là trận chiến sinh tứ đế rèn luyện, tôi không nhúng tay vào nữa!”
Rốt cuộc Hác Hách Đường cũng hiếu được tại sao trước đó Trần Bát Hoang bảo Chung Viêm xin lỗi, mà không trực tiếp giết chết.