Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng một giây đó…

Một tia sáng trắng lóe lên rồi vụt tắt.

“Phụt!”

“Trần Bát Hoang, mày có cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của tao không? Cảm thấy khoảng cách của tao và mày xa như thế nào không? Ha ha!”, Chương Hằng bắt được tia kinh ngạc trong mắt Trần Đức, thấy anh vẫn đứng bất động, tưởng anh đang sợ hãi, lo lắng.

Dường như để lấy lại thể diện đã mất trước đó, hắn ta không lập tức ra tay mà điên cuồng chế nhạo và mỉa mai đối phương.

“Loại rác rưới như mày cũng xứng đứng ở đây, cũng xứng làm anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt Chương Hằng tao?”

Khóe miệng nhếch lên, hắn cười đến điên đảo, nước miếng bắn tứ tung: “Mày trâu bò như thế, có giỏi thì động vào tao đi, đánh tao đi này”.

“Cậu Chương, loại rác rưởi như hắn, sao dám ra tay với cậu chứ”. Lục Lâm Khai thấy vậy ngay lập tức mở miệng nịnh bợ với vẻ mặt xu nịnh: “Nếu hắn ta dám manh động, chỉ cần dùng một chân của cậu cũng có thể dẫm nát hắn, con mẹ nó, đến bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn còn chưa có tên, lại dám đến đây làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn dám đến nhà họ Lục, cũng không soi lại mình trong bãi nước tiểu đi”.

Đến Lục Lâm Khai lúc này cũng trở nên hưng phấn, mặc dù ông ta bị thương, nhưng những vết thương này không phải không thể chữa khỏi, chỉ cần Chương Hằng giết chết thằng ranh này, mọi kế hoạch của ông ta vẫn có thể tiến hành như cũ.

Dựa theo biểu hiện của ông ta, sau khi mọi chuyện kết thúc, không chỉ được ngồi lên ghế gia chủ nhà họ Lục, lại có thể bám đuôi Chương Hằng, có nhà họ Chương làm chỗ dựa, đến lúc ấy ông ta chắc chắn sẽ là một bước lên trời.

Trần Đức vẫn đứng yên ở đó.

Không nói một lời.

Anh vốn là người không thích nhiều lời.

Chỉ lặng lẽ nhìn đám hề này biểu diễn.

Nhưng,

Anh càng như vậy, mọi người càng nghĩ là anh đang sợ hãi, ngay cả Bộ Kinh Phong cũng không khỏi lóe lên một tia thất vọng, thở dài một hơi.

Đôi mắt của Lục Thư Tuyết ảm đạm,

Tất cả, còn có thế cứu vãn được hay không?

“Trần Bát Hoang, sao vậy? Sao lại đứng ngây ra như thế? Trước đó chẳng phải mày rất điên cuồng sao? Rất trâu bò nữa. Lúc ở trên Thiên Kiếm Phong, sự kiêu ngạo đó đâu mất rồi?”

Chương Hằng rống lên như một con sư tử cái, điên cuồng như muốn ăn thịt người, từng bước từng bước đi về phía Trần Đức, đứng cách anh nửa mét.

Bộ dạng dữ tợn của Chương Hằng,

Làm tất cả mọi người khiếp sợ, dường như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhảy dựng lên giết người, với tính cách của hắn, hoàn toàn có khả năng ra tay với những người không liên quan.

Một số võ giả của nhà họ Lục bị dọa cho tái mặt, không kìm được mà lùi lại vài bước.

Lục Thư Tuyết cũng rất sợ hãi, có điều cô ta không rút lui, cô đến gần Trần Đức và nắm lấy tay anh.

Cho dù có chết,

Cô cũng phải bảo vệ Trần Đức an toàn rời đi.

Thấy hành động của Lục Thư Tuyết, lại nghĩ về tất cả mọi việc xảy ra ở Thiên Kiếm Phong, Chương Hằng càng thêm tức giận hơn.

“Còn dám bắt ông đây cút khỏi Thiên Kiếm Phong, mày nói lại một câu tao nghe coi. Con mẹ nó, mày còn đánh tao, động vào tao thử xem. Bây giờ biết sợ, biết vâng lời rồi?”

Trong đáy mắt của Trần Đức lóe lên tia mất kiên nhẫn.

Anh vốn tưởng Chương Hằng sẽ trực tiếp ra tay, không ngờ hắn ta lải nhải nhiều như vậy.

Làm anh có chút phiền.

Cuối cùng,

Nhịn không được mà mở miệng: “Nếu anh đã thiết tha yêu cầu đến vậy, được, tôi sẽ thành toàn cho anh”.

Nói xong,

Trần Đức thật sự ra tay.

Không có một lời vô nghĩa, cũng không có chút dây dưa, anh giơ nắm đấm lên đập thẳng vào ngực Chương Hằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK