Một chiêu này của Lâu Tử Phong ảnh hưởng quá lớn đến tinh thần, nếu tiếp tục ở lại đây, có thể
sẽ đế lại thương tật cả đời!
Ngay lập tức, các đệ tử của Vô Song môn cuống cuồng chạy đi, chạy thật xa!
“Trần Bát Hoang, mày có thể chết rồi, một võ giả Linh Hải Kỳ cỏn con có thể khiến tao sử dụng võ kỹ thượng thừa của nhà họ Lâu, mày cũng đủ kiêu ngạo rồi!”
Cuối cùng, Lâu Tứ Phong niết ấn, tóc bay tán loạn, khí tức tăng hơn một bậc, ánh sáng mờ tối chiếu ra bốn phương tám hướng, ánh sáng xám xanh khiến trời đất xám xịt, giống như miệng hùm bao trùm lấy Trần Đức, chiếm đoạt lấy.
Vào lúc này Trần Đức chỉ cảm thấy cơ thể của mình như bước vào lò lửa, năng lượng tàn phá vô hạn đang cố gắng làm tan chảy anh.
Ánh mât Trần Đức dùng lại một chút, không hề báo trước, đột nhiên linh lực bộc phát, trực tiếp được một tầng ánh sáng màu vàng bao bọc lấy!
Giống như mặt trời chối chang, vô cùng rực rỡ, một loại khí tức cao ngạo không gì sánh được đột nhiên xuất hiện, đồng thời, bàn tay Trần Đức khẽ động kiếm tâm Kiếm Long Ngâm liền xuất hiện.
“Kiếm Linh Hoan!’
Quát một tiếng trầm thấp, kiếm trong tay Trần Đức lập tức phân tán, giống như tiên nữ tung hoa, xuất hiện chi chít không rõ căn cứ!
Đó là những ẩo ảnh, nhưng cũng là những thanh kiếm thực sự, mỗi thanh kiếm đều có sức sát thương nhưnhau!
“Xì!”
Một thanh kiếm rơi xuống, hàng trăm ngàn thanh kiếm cũng theo đó rơi xuống!
Ngay lập tức, Lâu Tử Phong bị nhấn chìm, cho dù Thanh Huyền Y của hắn cũng không bảo vệ được hẳn!
Bởi vì, Trần Đức đã dùng toàn bộ sức mạnh!
Với khá năng vượt qua chính mình, Kim Đan Nhất Trọng cúa anh có sức chiến đấu mạnh mẽ và dữ dội hơn so với Kim Đan cửu Trọng.
Trần Đức dùng toàn bộ sức mạnh của mình, cho dù vượt qua chín tiếu cảnh giới, vân vượt xa Lâu Tử Phong!
Tấn công cúa hắn, phòng ngự của hân, mọi thứ của hắn, trước mặt Trần Đức căn bản không chịu nổi một đòn, không đáng nhâc đến…
Sức mạnh dễ như trở bàn tay, hùy diệt mọi thứ, trấn áp mọi thứ!
Ma Vương đấu với Diêm Vương gần như áp chế một ngàn phần trăm!
Kiếm rơi!
Thập!”
Lâu Tử Phong bị chém đút ở giữa!
Vô số tia sáng, âm thanh, tại lúc hắn bị chém đứt đều biến mất không còn sót lại chút gì.
Đột nhiên, đỉnh Thiên Huyền khôi phục lại yên tĩnh, Lâu Tử Phong bị thương tổn nặng nề!
Sức sổng của hẳn quá ngoan cường, cho dù là lúc này, hân vẫn còn thở, sắc mặt xanh xao nằm trên đất, sự kiêu ngạo thách thức trong mắt hân sớm đã biến mất, thay vào đó chỉ có sự tuyệt vọng!
Vô cùng tuyệt vọng!
Trần Bát Hoang có thể giết hẳn!
Tạí sao một kẻ sinh ra lớn lẽn trong cõi thế tục lại mạnh như vậy?
Cơ thể hắn run rẩy, máu không ngừng tuôn ra,
Lâu Tử Phong ngoài tuyệt vọng còn cảm thấy sợ hãi!
Nỗi sợ hãi sâu sắc mãnh liệt đến từ cái chết!
Bởi vì, Trần Bát Hoang đã đến trước mặt hân, đoản kiếm trong tay vản còn nhỏ máu đang kề vào đầu hẳn.
“Không phải anh muốn giết tôi sao? Vẵn câu nói đó, Trần Bát Hoang tôi, xin được giết!”, vẻ mặt Trần Đức bình tĩnh, thong thả nói, để giết Lâu Tử Phong, anh không cần tốn một chút sức lực nào!
Khi mọi thứ yên tĩnh lại, trong không khí, chỉ còn lại câu nói đó của anh, Trần Bát Hoang tôỉ, xin được giết!
Công Tôn Hằng kích động không thôi, khung cảnh Trần Đức lần đầu tiên đến học viện Vô Song ngày hôm đó không kìm được tái hiện trong tâm trí của ông ta.
vẫn câu nói cùng sự ngang tàng giống vậy!
Ngụy Vô Minh cùng tám vị thái thượng trướng lão sớm đã choáng váng tới ngây người, Âu Dã Tư Linh cũng sửng sốt vô cùng.
Cho đến bây giờ bọn họ vẫn luôn tưởng rằng bản thằn đang bảo vệ Trần Đức, nhưng sự thực thì
sao?