Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức lấy ra ba cái túi càn khôn: ‘Trong này có một ít đan dược vào một số thiên tài địa báo, ông cũng mang hết cả về đi!”

“Tông chủ, anh còn việc gì nữa vậy?”, Đoạn Nguyên khó hiếu.

“Anh ấy còn phải cứu thêm một người”, Ảu Dã Tư Linh nhìn chằm chằm Trần Đức, cô ta biết rõ anh muốn làm cái gì.

Bỗng nhiên.

Cô ta kiếng mũi chân lên, trước mặt hàng trăm ngàn võ giả, hôn khẽ lẽn hai má Trần Đức: “Tôi sẽ chờ anh về”.

“ừm!”

Trần Đức gật đầu.

Bõng nhiên.

Anh chẳng nói chẳng rầng, nhảy lẽn, chỉ trong vài giây đã xuất hiện trước mặt Tô Lăng Tuyết: “Bây giờ cô có thể nói cho tồi biết Thanh Vũ ở đâu chưa?”

“Tôi…”, gương mặt tươi cười của Tô Lăng Tuyết

ửng đỏ, nhìn châm châm vào đôi mẩt sâu thắm của Trần Đức, vẫn còn nhớ đến hình ảnh anh giết chết những kẻ kia, tim cô ta bống đập nhanh hơn, kìm lòng không đậu nói:

“Chị Thanh Vũ, chị ây… Chị ấy đang ở Bất Tử Cung, hôm nay là ngày nhà họ ưng di dời phong ấn của chị ấy”.

“Được!”

Trần Đức xoay người, anh chuẩn bị đi thì Tô Lăng Tuyết lại gọi anh: “Anh… Anh Bát Hoang, em vẫn khuyên anh nên từ bỏ đi!”

“Tại sao?”, Trần Đức hỏi.

“Bất Tử Cung là trung tâm của nhà họ ưng, ưng Chiếu đang ớ đó, bây giờ anh tới đó thì chắng khác gì… Chịu chết!”

“Để hôm nay có thể thuận lợi di dời sức mạnh trong người chị Thanh Vũ, hầu hết cao thú nhà họ ưng đều tập trung ờ Bất Tử Cung, anh nghĩ mình nắm được bao nhiêu phần trăm sẽ cứu được chị ấy?”

“Ba mươi phần trăm”, Trần Đức thán nhiên nói: “Nhưng dù có chết thì tôi cũng phải cứu cô ấy ra”.

Dứt lời.

Trần Đức tung người, linh khí mạnh mẽ bùng nổ, dưới bầu trời mây đen cuồn cuộn, anh trực tiếp đi về phía Bất Tử Cung!

“Bất Tử Cung, cậu ta muốn đến Bất Tử Cung ư?”

“Điên rồi chắc? Những lúc thế này, lẽ ra phải chạy trối chết mới đúng? Còn chạy tới Bất Tử Cung làm gì?”

“Con mẹ nó chứ, đi thôi, đến Bất Tứ Cung xem thử coi rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì!”

Bấy giờ, hàng trăm ngàn võ già, có một nửa nhanh chóng đuổi theo Trần Đức, chậm rãi di chuyển như châu chấu lướt qua, đến Bất Tứ Cung!

Sau khi Tô Lăng Tuyết lấy lại tinh thần, cũng nhanh chóng tìm bóng dáng Trần Đức và đuổi theo.

Mẹ cô ta thì nhanh chóng nghĩ cách để liên lạc với Tô Trung Dương.

“Tông chủ, còn có thế trở về không?”, đôi mát xanh cúa Diệp Vô Song chợt lóe lẻn vẻ lo lắng.

“Bán thân cậu ấy cũng không châc”, Trịnh Lâm Phong nhìn theo hướng Trần Đức rời đi, thở dài.

Với tính tình Trần Đức.

Nếu anh chắc chắn một trảm phần trăm thì ắt hần sẽ không bảo họ dẫn theo đệ tử Lưỡng Nghi Tông trốn đi!

Rất rõ ràng.

Anh đang lo có người tới trả thù!

Trần Bát Hoang có mạnh tới đâu, thì cũng chỉ là võ gia Thông Thần nhất trọng mà thôi!

Nhà họ Ưng, không biết bao nhiêu cao thủ Thần Tôn, thậm chí, gia chủ nhà họ Ưng, Ưng Chiếu còn là cao thủ Thần Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK