Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại một tiếng vù vù khác vang lẻn, lần này, sắc mặt Mạc Vân Không tái xanh, hoàn toàn không thể chống đỡ được nữa, thanh kiếm tuột khỏi tay, Bàn Khai thuận tay đỡ lấy thanh kiếm đang rơi xuống, cầm lấy chuôi đâm về phía trước.

“Phập!”

Thanh kiếm đâm vào ngực Mạc Vân Không, đâm qua xương sườn cúa ông ta xuyên ra sau lưng cùng máu tươi.

“Roẹt!”

Ngay sau đó, Bàn Khai rút thanh kiếm ra, dùng sức mạnh khống lồ đánh cho Mạc Vân Không bay ra phía sau, nặng nề rơi xuống nửa quỳ trên mặt đất, tay ôm vết thương, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!

Tứ trưởng lão Mạc Vân Không, thua!

Bị thương nặng, gần chết!!!

‘Tứ trưởng lão, ông cũng là người quang minh lỗi lạc, ngay thẳng chính trực, nhưng tôi thấy tiền đồ của ông cũng chẳng ra sao”.

Bàn Khai ném thanh kiếm trong tay xuống trước mặt Mạc Vân Không: “Luyện kiếm bốn nãm trăm năm, đến kiếm cũng bị người khác đoạt mất, nếu là tôi, đã tự sát rồi, thật bẽ mặt!”

“Cậu…phụt!”, khí huyết Mạc Vân Không cuộn trào, phun ra một ngụm máu, khóe miệng run rẩy, nhìn Bàn Khai nhưng lại không phản bác được câu nào!

Đúng vậy, ông ta là người luyện kiếm, kiếm của người luyện kiếm chính là sinh mạng!

Đến kiếm cũng để mất, khác gì để mất mạng?

Ông ta quá yếu, cùng là Thần Tôn Đỉnh Phong, cùng là luyện kiếm, nhưng Bàn Khai đến vũ khí của hắn ta còn chưa lấy ra, chỉ vỏn vẹn ba chiêu nhẹ nhàng đã đánh bại ông ta!

Ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã hố thẹn!

Nhưng, không có ai chế giễu ông ta, không phái ông ta yếu, mà Bàn Khai quá mạnh, đệ nhất thiên tài trong ngàn năm trở lại đây, danh hiệu này ớ Vân Tiêu Giới, đặc biệt là ở những nơi hội tụ nhiều yêu nghiệt như Danh Thiên Viện, học viện Thánh Phong tuyệt đối không phải là nói chơi!

Hắn ta tu luyện một tháng hiệu quả hơn rất nhiều người tu luyện trong một năm, đây chính là tư chất, thiên bẩm mà ông trời ban cho, người thường sao có thể so được?

‘Thật thất vọng, còn tưởng ông có thể đế tôi

được đánh một trận thật đã, không ngờ ông chỉ mạnh hơn Diẻu Mộng Vũ có một chút…”

Bàn Khai vô cùng mất hứng: “Bàn Khai tôi từ khi luyện kiếm, cùng cảnh giới không ai địch nối, chưa có người nào làm bị thương được tôi, khiến tôi chày máu. Hôm nay vốn muốn bị thương, chảy máu, đáng tiếc…các người làm tôi quá thất vọng”.

Giọng của Bàn Khai không nhỏ, truyền khắp bốn phương, không chút che đậy sự khinh thường, nhục nhã với học viện Thánh Phong, nói khá thẳng thừng!

Trần Không Hành viện trướng Danh Thiên Viện cũng rất đắc ý, cách đám mây nhìn đến chô Cố Lục Đạo, truyền âm nói: “Lão già, thế nào, cậu ta là đệ tử trước kia của ông, cảm giác bị cậu ta nhục nhã thế nào? Bằng không đi xuống, trước mặt hàng chục triệu võ giả nói học viện Thánh Phong không bằng Danh Thiên Viện, tôi sẽ đế Bàn Khai xuống đài”.

Vẻ mặt Cố Lục Đạo rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy lời khiêu khích của Trần Không Hành, thong dong điềm tĩnh.

“Viện trưởng, đế tôi đi xử tên khốn đó!”, nhị viện trưởng Lâm Chi Tâm là người nóng tính, chuẩn bị ra tay với Bàn Khai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK