“Nhờ có Tạ Phương Kiệt nên Tạ gia mới có thể một tay che trời ở thành phố Tân”, Trương Thiên Dương suy ngẫm vài giây để lựa chọn từ ngữ, kế đó, ông ấy thuật lại tất cả những chuyện về Tạ Phương Kiệt mà giới nhà giàu thành phố Tân truyền tai nhau.
Kể cả chuyện hắn và lão tổ nhà họ Hàn từng gặp nhau cũng kể ra.
“Khó trách…”, Trần Đức giật mình.
Khó trách đám người này lại kiêng kị Tạ Cường Đông như vậy.
Bởi vì có vị lão tổ kia nên nhà họ Hàn mới ngày một lớn mạnh, đến mức thống trị cả Giang Bắc.
Còn nhà họ Tạ thì có Tạ Phương Kiêt tồn tai.
“Sở dĩ địa vị của nhà họ Tạ ở thành phố Tân không bằng nhà họ Hàn ở Giang Bắc là vì mối quan hệ của Tạ Phương Kiệt với nhà họ Tạ không thân thiết bằng mối quan hệ giữa Hàn Huyền Tông và nhà họ Hàn, thậm chí, mối quan hệ giữa Tạ Phương Kiệt và nhà họ Hạ có thể nói là hờ hững”.
Trương Thiên Dương nói: “Nhưng dù là như vậy, cậu nghĩ xem, nhà họ Tạ có thể đi đến ngày hôm nay thì Tạ Phương Kiệt, hoặc là nói thế lực đứng sau Tạ Phương Kiệt là tồn tại khủng bố cỡ nào?”
“Cho nên… cậu Trần, xin cậu hãy mau chóng rời đi!”, Trương Thiên Dương lại lần nữa đề nghị Trần Đức rời đi, giọng ông ta tràn đầy khẩn cầu, ông ta thật sự không muốn một thanh niên còn quá trẻ như Trần Đức bị chôn vùi ở thành phố Tân: “Cậu Trần, cậu cứ yên tâm, sau khi cậu đi, tôi sẽ dốc toàn tực bảo vệ người
thân và anh em của cậu!”
“Không cần, người có thể khiến Trần Bát Hoang này phải trốn còn chưa sinh ra trên đời đâu!”, Trần Đức vỗ nhẹ vai Trương Thiên Dương, sau đó quét mắt nhìn ba cô gái Lâm Dao, Tống Ngữ Yên và Tiêu Mạn Y: “Các cô đi với tôi!”
Nói xong, Trần Đức xoay người đi vào tiệm quần áo ở cách đó không xa trước ánh mắt hoang mang của mọi người.
Nhân viên trong tiệm đã sớm bị dọa đến phát run, bọn họ vốn định báo cảnh sát nhưng lại phát hiện điện thoại bỗng dưng mất tín hiệu một cách khó hiểu.
Thật ra thì có ai đó đã chặn tín hiệu ở đây từ lâu rồi, ngoại trừ một số thiết bị chuyên dụng thì không có bất cứ thứ gì kết nối mạng vô tuyến được.
Trần Đức bước vào tiệm quần áo, anh bảo ba cô gái đứng chờ, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh rửa sạch máu trên tay và mặt.
Kế đó, anh quay trở lại chỗ lúc trước.
Ba cô gái Tiêu Mạn Y, Lâm Dao và Tống Ngữ Yên không biết Trần Đức muốn làm gì, cả ba đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Sau khi đi ra, Trần Đức lấy ra ba bộ quần áo mà Lâm Dao đã chọn, mỉm cười nói: “Các cô cảm thấy cái nào thích hợp với tôi hơn?”
Ba cô gái không nói nên lời.
Giờ là lúc nào rồi mà còn tâm trạng hỏi quần áo hợp hay không?
Bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là rời khỏi đây.
“Bát Hoang, tôi thấy anh vẫn nên rời khỏi đây…”, Lâm Dao rầu rĩ nói: “Tạ Phương Kiệt đến sẽ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp hơn!”
“Đúng, Trần Bát Hoang, lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt”, Tống Ngữ Yên cau mày, giọng cô ấy vô cùng lạnh lùng.
Tiêu Mạn Y mỉm cười, nhưng nụ cười của cô ta lại buồn rười rượi. Cô ta quen biết Trần Đức lúc còn trong ngục giam thế nên hiểu rất rõ con người anh.
Trừ phi người phụ nữ mà anh đặt trong tim xuất hiện, bằng không, e là không một ai có đủ khả năng khuyên anh thay đổi quyết định.
Tiêu Mạn Y hiểu rất rõ điều này, vì vậy, cô ta chỉ vào bộ màu đen ớ chính giữa: “Em nghĩ là bộ này hợp!”
Lâm Dao chọn cho Trần Đức ba bộ quần áo.