Chỉ có điều, thực lực của anh mạnh hơn so với Kỳ Hàn, tuy Cát Hằng cũng là một cao thủ, nhưng anh có thể dễ dàng giết chết gã.
Sau khi rượu được hâm nóng, Trần Đức rót cho Trương Thiên Dương một ly, mình một ly, rồi ngửa cố uống cạn.
Thấy vậy, Trương Thiên Dương lại há hốc mồm kinh ngạc. Không biết tửu lượng của Trần Bát Hoang mạnh bao nhiêu?
Ông ta không thể tưởng tượng nổi, đành bỏ chuyện này qua một bên, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm. Sau khi uống xong, Trương Thiên Dương đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Cậu Trần, cậu có còn nhớ viên đá mà cậu đã
giành được trong buổi đấu giá lần trước không?”
“Nhớ!”, Trần Đức hỏi: “Sao vậy?”
“Lúc trước, tôi cứ nghĩ đó chỉ là một viên đá bình thường. Sau đó ngẫm lại, với con mắt tỉnh tường của cậu, chắc chắn sẽ không bỏ ra 300 ngàn tệ để mua một viên đá bình thường, cho nên…”
Trương Thiên Dương nói: “Tôi đã đem nó đi kiểm định, tuy vẫn không biết rốt cuộc là thứ gì, thế nhưng đã tìm ra được người phát hiện viên đá. Nguồn gốc của nó xuất phát từ thành phố Vân Bắc thuộc tỉnh Thượng Võ, nơi đó có rất nhiều phỉ thúy thô. Người mang viên đá kia đến đấu giá nói rằng hắn đã tìm thấy nó giữa một đống phỉ thúy thô”.
“Cậu Trần, không biết viên đá kia có quan trọng với cậu không? Nếu có, tôi sẽ tiếp tục phái người điều tra. Tôi cảm
thấy nó chỉ là một phần nhỏ được cắt ra từ một tảng đá lớn, hẳn là còn nhiều hơn nữa .
Trương Thiên Dương là một tay lọc lõi và có con mắt tinh đời.
Người ngoài đều nói ông ta mê đánh bạc, thế nhưng, sau một thời gian dài quen biết, Trần Đức phát hiện tuy lão già này thích đánh bạc nhưng lại không phải kiểu đánh vô căn cứ, không nắm chắc.
Ông ta có cái nhìn rất độc đáo và khả năng phán đoán kinh người, hơn nữa, Trương Thiên Dương còn rất tỉ mĩ và giàu lòng can đảm.
Những… thứ này mới là nguyên nhân thực sự khiến ông ta đi đến ngày hôm nay, trở thành người đứng đầu tỉnh Hoa Bắc.
Nếu ông ấy không có con mắt tinh tường, không có can đảm thì đã sớm bị bệnh tật quấn thân, trở thành một cổ tử thi, làm gì có cơ hội ngồi đây uống rượu.
Trần Đức thầm cảm khái, hắn chỉ mua một viên đá mà thôi, không ngờ Trương Thiên Dương lại tra ra được ngọn ngành, phóng mắt khắp Hoa Hạ, có bao nhiêu người làm được như thế?
Nếu đổi lại là anh, Trần Đức tự thẹn không làm được như vậy.
“Tiếp tục tra”, tuy kích động và cảm khái nhưng Trần Đức chí hờ hững nói ra ba chữ.
“Được!”
Có ba chữ kia là đủ.
Chỉ cần Trần Đức muốn, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, Trương Thiên Dương cũng sẽ dốc hết sức mà làm. Đây là những gì mà ông ta tự nhủ với lòng mình.
“Cậu Trần”, lúc này, Hồng Y đột nhiên chạy vào: “Bên ngoài có một cô gái nói muốn gặp anh”.
“Ai?”
“Em gái của Kỳ Hàn, Kỳ Hồng”, Hồng Y nói.
“Em gái của Kỳ Hàn?”, Trần Đức suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Để cô ta vao!”
“Được!”
Hồng Y xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau, cô ta dẫn theo một cô gái tầm khoảng 23 tuổi đi vào. Tuy Kỳ
Hồng không cao bằng Kỳ Hàn, nhưng cũng cao khoảng 1m7 đến 1m8.