Thế nhưng, gã vừa đi được vài bước thì Trần Đức đã giơ chân đạp vỡ tim gan phèo phổi gã, nghiền ngẫm nhìn về phía ba người còn lại: “Còn ai muốn giúp vị Thành Bá Đạo này nữa không?”
Ánh mắt anh vừa lia đến, ba người kia đồng loạt lùi lại, rồi lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Thành Bá Đạo trợn to mắt, có… có… có vẻ sự đe dọa của nhà họ Thành cũng chẳng có tác dụng nào!
Ban đầu, ông ta còn bướng bỉnh, giãy dụa một chút. Nhưng giờ, nào còn dám chứ?
“Tôi… tôi lau…”, Thành Bá Đạo xé một miếng vải trên người xuống, đi về phía linh thạch, cẩn thận lau chùi, không để sót dù chỉ môt hat bui.
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người.
Có ai thấy Thành Bá Đạo như vậy chưa?
Chưa ai cả!
Cả Vân Bắc này, ai dám bảo Thành Bá Đạo làm thế?
Cũng không có ai dám hết!
Dù là người trong mấy gia tộc lánh đời kia, chắc cũng chẳng dám bảo Thành Bà Đạo lui chùi, rửa ráy như một bề tôi như vậy ấy chứ!
Ảu Dã Thanh Vũ bước đến trước mặt Trần Đức, nhỏ giọng nói: “Anh Trần, chúng ta đi mau đi. Nếu không thì lát nữa người nhà họ Thành sẽ đến đây đó!”
Là một thành viên trong gia tộc lánh đời, Âu Dã Thanh Vũ biết rõ sự đáng sợ của nhà họ Thành. Đừng thấy giờ nơi này tạm thời không có người nhà họ Thành, nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, chắc chắn mọi chuyện xảy ra ở đây sẽ rơi vào tai Thành Cực An.
Một khi người nhà họ Thành đến thì chắc chắn sẽ thành chuyện lớn!
Với thực lực bây giờ của Trần Bát Hoang thì chống lại nhà họ Thành sẽ chẳng có kết quả tốt lành gì.
“ừ, đúng là cần phải đi”.
Sau khi linh thạch được rửa sạch thì chỉ còn 1 tiếng, 5 giờ chiều nay, anh đã hẹn với Hình Tông Đài đến nhà tù Vân Bắc một chuyến.
Đây là chuyện lớn, không thể bỏ qua được.
50kg linh thạch với người thường thì rất nặng, nhưng với Trần Đức lại là chuyện nhỏ. Anh có thể xách nó một cách dễ dàng.
Sau đó, Trần Đức giơ chân đá một phát.
“Bốp!”
Thành Bá Đạo bay ngược ra xa, đập vào trong đống đá phỉ thúy thô, chết ngay tại chỗ.
Tiếp theo, anh xoay người liếc ba người còn sống:
“Ba người các người về nói cho nhà họ Thành, bảo Thành Cực An, người là tôi giết, nhớ kỹ, tôi tên là Trần Bát Hoang!”
Anh nhàn nhạt nói xong câu đó bèn không quay đầu lại rời đi.
Âu Dã Thanh Vũ sững sờ ở tại chỗ, gương mặt xinh đẹp đỏ rực, ngơ ngác, con ngươi mờ mịt, lộ ra vẻ khó tin.
Anh ta… thật sự không sợ nhà họ Thành ư?
Âu Dã Thanh Vũ ngẩn người một lát bèn đuổi theo.
Thành Bá Đạo đã chết, mắt thường có thế thấy được, ngực ông ta bị lõm xuống một mảng lớn, đầu gục xuống, nằm im không nhúc nhích. Dưới người chảy đầy máu tươi, nhuộm đỏ đống đá phỉ thúy thô và sàn nhà…
Thành Bá Đạo thật sự đã chết!