Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói ấy đến từ một thanh niên khoảng 20 tuổi, vỏ kiếm trong tay lại là kiểu nữ.

Rõ ràng thanh kiếm kia không phải của hắn, mà là kiếm của phụ nữ.

Song, cách ăn mặc của hẳn lại là của tôi tớ.

Có lẽ hắn là tôi tớ của ‘cô Tư1 như trong lời mình.

Hắn liếc Liễu Tông Nguyên và Trần Đức, nói với giọng ra lệnh, không cho cãi lại.

Trần Đức và Liễu Tông Nguyên sửng sốt, hoàn hồn lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, Trần Đức nói: “Bên kia còn chỗ”.

“Tôi nói là cô Tư nhà tôi nhìn trúng chỗ này, cô ấy nhìn trúng thì chính là của cô ấy, các ngươi, cút ngay cho tôi!”, thanh niên khinh khỉnh nói.

“Chuyện gì vậy?”

“Vẫn chưa tìm thấy chỗ gần cửa sổ hả?”

Đúng lúc này, có vài giọng nói truyền đến, chọt thấy 2 thanh niên đi từ đằng xa tới, quần áo trên người họ cực kỳ xa hoa, một người đeo kiếm, một người đeo đao, khí thế cực kỳ khủng bố, ít nhất cũng phải là Địa Tiên tầng 9.

Hai người họ vừa xuất hiện, sắc mặt Liễu Tông Nguyên lập tức trở nên hết sức khó coi, hô hẩp cũng hơi dồn dập.

“Tìm được chỗ rồi, nhưng hai người này không chịu nhường”, thanh niên cầm kiếm nhìn chằm chằm Trần Đức và Liều Tông Nguyên với ánh mắt vô cùng bực bội.

“Hử? Hai vị, hắn nói hai người không nghe, vậy chẳng biết lời Mạc Ly Tiêu tôi nói các người có nghe không?”, thanh niên đeo đao lạnh nhạt, kiêu ngạo

nhìn hai người nói.

Mạc Lỵ Tiêu?

Liễu Tông Nguyên khựng lại, dường như… ban nãy có thấy tên này trên danh sách?

Ông ta men theo trí nhớ lật danh sách trong tay, quả nhiên đã tìm thấy tên này.

Mạc Ly Tiêu đến từ Trường Bạch Giới, xếp thứ 31, có thực lực Địa Tiên tầng 9, giói dùng đao. Đao của hân ta là một kiện linh khí tốt nhất trong hàng trung phẩm, tên là Huyễn Đao!

Liễu Tông Nguyên liếc thẻ bài trên eo Mạc Ly Tiêu, thấy hai chữ Trường Bạch thì càng chắc chắn hơn về thản phận của đối phương.

Lúc này, ông ta không khỏi hít ngược một hơi.

“Đi, chúng ta đi thôi, chủ nhân!”, bấy giờ, Liễu Tông Nguyên lập tức không chút do dự đứng dậy, giọng nói cũng không nhỏ, bảo Trần Đức rời đi.

Thế nhưng, Trần Đức lại làm lơ ông ta, vẫn ngồi im tại chỗ, sừng sững như một ngọn núi.

Vị trí này cũng không viết tên hay đánh số, ai tới trước thì ngồi trước, dựa vào cái gì anh phải

nhường?

Quan trọng nhất là, đám người kia quá vênh váo, hoàn toàn chẳng coi anh và Liễu Tông Nguyên là người. Trong tình huống như vậy, nếu anh nhường chỗ, không phải là nói anh sợ, như con rùa rụt cổ sao?

Điệu thấp cũng được thôi, từ khi đến đây, anh đã điệu thấp hơn bình thường rất nhiều rồi. Dù lục sự và nhân viên trong đây đều khinh bỉ lai lịch của họ, anh cũng chẳng nói chẳng rằng.

Song, điệu thấp thì cũng có giới hạn của nó!

Điệu thấp, không phải là làm trái với bản tính, mặc người xỉ vả, bắt nạt!

Trần Đức không nói gì, trái tim Liễu Tông Nguyên lập tức đập lên thình thịch suýt nữa thì không thở nối, mặt mày đỏ lừ, lo lâng không thôi.

Chỉ là, mặc dù Liễu Tông Nguyên có căng thắng cỡ nào thì Trần Đức vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như không có việc gì ngồi im tại chỗ.

Đã thế, anh còn hỏi ngược lại: ‘Tại sao tôi phải nhường? Chỉ vì cậu tên là Mạc Ly Tiêu?”

“Đúng vậy, chỉ vì tôi là Mạc Ly Tiêu!”, ánh mắt Mạc Ly Tiêu lộ ra vẻ lạnh lẽo, tràn ngập đắc ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK