Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người đó há? Nói thật với con, cậu cũng không biết người đó là ai”.

Đệ Ngũ Hiên cười khổ: “Hai mươi mấy năm trước, cậu đi tìm bố con, lẽ ra cậu định giết chết đế

Vân Yên cắt đứt tình cảm triệt để, đáng tiếc, khi cậu đến thì người đó đã biến mất. Cậu định dẵn con và mẹ cùng về tộc Đệ Ngũ, nhưng lại bị người đó bất ngờ tấn công, một đường chạy trối chết”.

“Mục đích của người đó rất đơn giản, chính là con, mẹ con muốn giữ lại mạng của con nên đã lén giấu con đi, dù cậu hỏi thế nào, mẹ con cũng không chịu nói cho cậu biết tung tích”.

“Sau lần đó, cậu lại chạm mặt người nọ, ông nội con phải dùng chính mạng mình đế bảo vệ cậu và Vân Yên”.

Ánh mắt Đệ Ngũ Hiên chợt lóe lên vẻ hồi tướng: “Khi đó cậu mới biết chuyện này không đơn giản như vậy, trong đó có thế còn liên lụy đến rất nhiều vấn đề. Nhưng mẹ con vẫn ngậm chặt miệng, không chịu nói ra lai lịch người đó, mãi đến tận hôm nay cậu vẫn chưa biết”.

Trần Đức lẳng lặng ngồi đó không nói gì, cũng chẳng thế biết anh đang nghĩ gì từ vẻ mặt ấy, chỉ thỉnh thoảng uống một ngụm rượu, gương mặt sắc bén như dao có vẻ bình tĩnh chờ đợi Đệ Ngũ Hiên nói tiếp.

“Tóm lại…”

Đệ Ngũ Hiên hít một hơi thật sâu: “Vân Yên đang bị nhốt trong đại lao dưới vực sâu của tộc Đệ

Ngũ, cậu gọi con đến đây là đế con cứu mẹ mình”.

“Cứu thế nào?”

Trần Đức nhíu mày, hòi.

Đệ Ngũ Hiên là cao thủ mạnh nhất trong Bán Thánh mà còn không cứu được, bảy giờ lại bảo anh đi cứu?

Trần Đức không hiếu lắm.

“Cầu xin!”

Trần Đức vừa dứt lời, giọng Đệ Ngũ Hiên đã trở nên nặng nề, nói: “Hai ngày sau, gia tộc sẽ có một cuộc họp, tất cả những võ giả từ Thần Vương trở lên đều tham gia, đến lúc đó, cậu dẳn con theo cầu xin họ thả người”.

“Cầu xin?”

Trần Đức nhíu mày: IỆl’ên bối, năm đó ông đã cầu xin rồi nhưng không được, chẳng lẽ tôi xln thì lại được ư?”

“Với tiềm năng của con, cậu chỉ có thế nói là hi vọng rất lớn”.

Đệ Ngũ Hiên lại chuyến chủ đề, hỏi: “Có biết tại sao trong suốt những năm qua, cậu không đến

phàm giới tìm con không?’

‘Tại sao?”

“Đầu tiên, mẹ con không muốn con dính líu đến những gió tanh mưa máu của võ giả, thứ hai là cậu không nghĩ rằng con có thể cứu được mẹ mình. Đón con về, chí khiến con trớ thành một hạt cát nhỏ bé, không cần thiết”.

“Nhưng nay con đã bước lên con đường này, hơn nữa còn đi rất giỏi, vì thế cậu mới chủ động tìm tới con, cho con cơ duyên, cho con vào học viện Thánh Phong, nhưng… Theo cậu đoán, con phải mất ít nhất từ năm đến mười năm mới có thể trờ thành Thần Vương, chỉ là không ngờ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK