Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai dám đứng ra!

Không chỉ không ai dám, thậm chí khi ánh mất anh lướt nhìn qua, những người đứng gần bất giác lùi lại hai bước!

Khí thế của Trần Bát Hoang quá mạnh!

Đến nồi không một ai dám nhln thẳng vào mât

anh!

Dưới sự ép hỏi, lướt nhìn của Trần Đức, hồi lâu cũng không có ai dám khiêu chiến anh!

Cả hiện trường rơi vào yên tĩnh.

Nghiêm Sương, người duy nhất đứng ra trước đó hoang mang, căng thắng!

Cánh tay cầm kiếm của hắn run lên, nhìn chằm chằm Trần Đức, gần như là muốn nhìn thấu anh, chẳng lẽ… chẳng lẽ anh không biến thành phế nhân? Chỉ dùng cách gì đặc biệt để che giấu thực lực?

Nếu không, tại sao anh còn dám ngạo mạn như thế, còn bày vẻ tràn đầy tự tin?

“Không có ai sao?”

Vẻ mặt Trần Đức không thay đổi, khí thế vẫn nguyên, lấy ra chai rượu, thong thả uống một ngụm, nhìn sang Nghiêm Sương trước mắt, thân nhiên nói:

“Vậy thì… anh còn đợi cái gì? Còn không ra tay

đi?”

Nghiêm Sương run rẩy, bị Trần Đức dọa sợ lùi một bước, trán lấm tấm mồ hôi, ra tay, hay không ra tay đây?

Nghiêm Sương giẳng co trong lòng, một tay

cầm thân kiếm, một tay cầm chuôi kiếm, dường như muốn rút ra bất cứ lúc nào, nhưng cả một hồi lâu vẳn không động đậy!

Hán không dám!

Hẳn thực sự không dám!

Trước đó hắn khiêu chiến với Trần Đức, hoàn toàn là vì Trần Đức cỏ chín mươi phần trăm khả năng đã thành một phế nhân.

Nhưng bây giờ…

Mười phần trăm còn lại đang phóng to lên vô

hạn.

Nỗi sợ dần dần lấp đầy trong lòng hắn.

Ngụy Vô Minh, và tám trường lão cứ yên lặng nhìn, không ai lên tiếng, nhung trong ánh có chút thất vọng.

Là Vô Song Môn đã yên bình quá lâu, đến nỗi những người này chí biết tu võ, ngay cá tâm huyết cơ bản cũng không có sao?

“Được rồi, không dám ra tay thì lui xuống!”, Ngụy Vô Minh đứng ra một bước, trầm giọng quát, chỉ với tiếng quát đó, lập tức sầc mặt Nghiêm

Sương trăng bệch, lui mấy chục bước, bị thương nặng!

Trần Đức cười thản nhiên, lùi về trước Ngụy Vô Minh, không nói thêm một câu.

Ngược lại là Linh Lung không nhịn được CƯỜI khẽ nói: “Trần Bát Hoang, không ngờ kỹ năng diên xuất của anh giỏi như vậy”.

“Cho dù thực sự có người đúng ra, cũng không thể nào lấy được mạng của tôi, còn có cô ở đây mà, không phải sao?”

Trần Đức cười, không phái anh diễn tốt, mà là anh quá hiểu lòng người, có chết những người này cũng không dám cược tính mạng.

“Cũng phải, đám kiến này, tôi tùy tiện vung một chưởng là có thể đập chết chúng”, lời khen của Trần Đức hiển nhiên rất có tác dụng, trong lòng Linh Lung rất vul vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK