Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì tính mạng của đồng đội mình, Tưởng Sơ Linh đành phải giao tư liệu về Trần Đức ra, chỉ là… cô ta không ngờ, tên điên Hàn Huyền Tông kia lại nói chuyện không giữ lời!

Những đồng đội của cô ta, không có một ai là còn sống cả! Đều chết thảm!

Mà Tưởng Sơ Linh có thể sống trở lại thành phố Tân là vì Hàn Huyền Tông cố tình thả cô ta rời đi!

“A…”

Tưởng Sơ Linh nhịn đau, rửa sạch và khử trùng miệng vết thương, cả quá trình đều đau thấu tim, dù cô ta đã từng được huấn luyện khắc nghiệt, nhưng lúc này cũng không khỏi rên rỉ ra tiếng. Cơ thể trắng nõn ướt đẫm mồ hôi, ngồi xổm xuống góc tường, đau đến phát run.

Một lúc lâu sau, cơn đau kia mới vơi đi một chút. Tiếp theo, cô ta cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, bên trong là nước thuốc mà Trần Đức cho. Nó đen sì, sền sệt y như gel mặt nạ, đưa lên mũi ngửi thì thấy thoang thoảng mùi thuốc.

“Đây là thứ gì…”, Tường Sơ Linh chưa từng thấy loại thuốc này, cảm giác hơi mắc ói.

Song, giờ cũng không có thuốc khác, Tưởng Sơ Linh đành phải thử xem. Cô ta đổ thuốc ra, bôi lên miệng vết thương.

“Of?”

Vừa bôi nước thuốc lên, cũng không có xuất hiện cơn đau trong tưởng tượng, trái lại miệng vết thương còn thấy lành lạnh, đỡ đau hơn.

Cùng lúc đó, bên trong phòng khách, Trần Đức đang cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn trong người. Linh khí ẩn chứa bên trong miếng linh thạch nho nhỏ kia thật sự rất nhiều, còn nhiều hơn lượng linh khí anh hấp thu trong ba tháng nữa.

Chỉ trong thời gian ngắn ấy, anh cũng đã cảm thấy như sắp đột phá Luyện Khí kỳ – cánh cửa thứ nhất trong tu hành!

Nhưng, Trần Đức cũng không vội đột phá. Anh cảm thấy mình còn thiếu một chút gì đó. Nếu giờ mà đột phá thì mai sau sẽ bị ảnh hưởng.

“Kẹt…”

Ngay khi Trần Đức đang suy nghĩ thì cánh cửa nhà vệ sinh bỗng mở ra, sau đó, Tưởng Sơ Linh chậm rãi bước ra.

Trần Đức thấy dáng vẻ của cô ta lúc này thì không khỏi ngừng thở. Lúc nãy khi đi ra ngoài, anh đã dựa theo dáng người của Tưởng Sơ Linh tùy tiện mua một chiếc váy trắng. Giờ, mặc trên người cô ta không ngờ lại toát lên một vẻ thoát tục.

Hơn nữa, tính cả lần này thì đây là lần thứ hai anh gặp Tưởng Sơ Linh, nên vẫn chưa thấy dáng vẻ ăn mặc bình thường của cô ta.

Giờ phút này, mái tóc đen dài của cô ta ướt sũng rối tung buông thõng bên hông, gò má ngọc ngà ửng đỏ, xinh xắn mỹ miều. Sau khi cởi bộ đồng phục quân đội ra thì một người phụ nữ kiên cường như cô ta chợt hóa thành một cô gái nhỏ, giống như một đóa hoa sơn chi trắng muốt mới nở, tỏa hương thơm nức mũi, làm say lòng người.

Khí chất lúc này của cô ta hoàn toàn khác xa cái dáng vẻ oai hùng, tràn ngập kiêu căng ngạo mạn của một bậc anh tài trước đó.

“Sao, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?”, Tưởng Sơ Linh vừa mở miệng, cái dáng vẻ yêu kiều của một cô gái nhỏ lập tức biến mất sạch sành sanh.

“Người đẹp thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng một người bên ngoài điềm đạm đáng yêu, bên trong kiên cường mạnh mẽ như cô thì là lần đầu gặp đó”, Trần Đức vắt chân ngồi xuống sô pha nói.

“Nói đi, tới nhà tôi làm gì, còn miệng vết thương của cô nữa? Tại sao lại bảo tôi đi, rốt cuộc là ai tới?”

Một chuỗi vấn đề như liên hoàn pháo bắn về phía Tưởng Sơ Linh, bấy giờ cô ta mới nhớ tới mục đích mình đến đây, vẻ mặt lập tức trở nên hết sức khó coi:

“Trần Bát Hoang, trước đó tôi đã quá coi nhẹ anh rồi, thế nên, tôi chân thành xin lỗi anh”.

“Biết sai để sửa mới là bé ngoan. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô”, khuôn mặt Trần Đức vẫn lạnh tanh như không, đợi cô ta nói tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK