Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức quen cửa quen nẻo đi lên lầu 3, phát hiện cửa phòng Hạ Thiên Tuyết chỉ khép hờ.

Anh đấy cửa ra, chậm rãi đi vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Hạ Thiên Tuyết đứng trong màn đêm trước cửa sổ sát đất, bưng một ly rượu vang chậm rãi đổ vào trong đôi môi đỏ mọng.

Trong ngọn đèn màu đỏ mông lung, Hạ Thiên Tuyết với mái tóc quăn xõa ngang eo, hàng mi dài che khuất một đôi con ngươi xinh đẹp lóng lánh sóng gợn, dưới cánh mũi ngọc ngà là đôi môi đỏ mọng, quyến rũ, mê người như cánh hoa hồng.

Trên bả vai trắng nõn là dây áo ngủ sắc đỏ bao phủ lấy tấm thân yêu kiều, lớp vải dệt mỏng manh kia hoàn toàn không thể che lấp được bộ ngực nở nang của cô ấy.

Bên dưới làn váy xẻ tà là một đôi chân trắng nõn, thon dài ngọc ngà, chúng như hai cái chồi non mơn mởn bóng loáng, mềm mịn kết hợp với đôi giày cao gót 10cm khiến Hạ Thiên Tuyết trông như một vị hoàng hậu tao nhã, mê người đầy quyến rũ.

Dù Trần Đức nhìn nhiều hiểu biết rộng mà cũng nhìn hơi ngây người, trái tim không kiềm được đập lên thình thịch.

“Chàng trai trẻ, rượu của anh đã được chuẩn bị xong rồi đó”, Hạ Thiên Tuyết quyến rũ cười, bưng lên một ly rượu vang khác đi về phía Trần Đức, hào

sảng nói:

“Này, đây là của anh”.

Trần Đức bật cười, giơ tay nhận lấy, ai ngờ Hạ Thiên Tuyết lại bỗng dưng né đi:

“Ly rượu này đã được sản xuất 77 năm, muốn uống cũng không dễ dàng như vậy, trừ khi…”

Cô ấy bước từng bước một đến gần Trần Đức.

“Trừ khi cái gì?”

Trần Đức không biết người phụ nữ này muốn làm gì, hơi lùi lại, ai ngờ anh càng lùi, Hạ Thiên Tuyết càng bước tới. Cuối cùng, đã ép anh đến tận cửa, khép cửa phòng lại rồi đáp: “Trừ khi em đút cho anh uống”.

“Được thôi”.

Trần Đức bình tĩnh cười: “Có rượu ngon, còn có người đẹp bên cạnh, Trần Bát Hoang anh quả là quá may mắn!”

“Đây là tự anh nói đấy nhé”.

Hạ Thiên Tuyết cười khẽ, cầm lấy cái ly của Trần Đức đặt lên miệng uống một ngụm, sau đó lập tức hôn lên môi anh.

Một cảm giác mát lạnh chợt ập tới, Trần Đức hơi giật mình, rồi lại nếm được một chút ngọt, một chút chát chát của rượu vang từ trong môi lưỡi của Hạ Tiên Tuyết.

Trần Đức định nói gì đó, anh vừa động, rượu vang bèn theo khe hở giữa hai người rơi xuống lớp áo mỏng của Hạ Thiên Tuyết. Thoáng chốc, chỗ ấy lập tức trở nên quyến rũ, thu hút ánh nhìn.

Mẹ nó!

Trần Đức thầm hét lên trong lòng, người phụ nữ quả nhiên là mở quán bar có khác, vẫn biết chơi như trước!

Trần Đức thầm cảm khái, thật sự không nỡ phí phạm rượu vang, chỉ đành ngoan ngoãn uống đến giọt cuối cùng. Sau khi uống xong, bấy giờ anh mới bắt đầu nếm đến người đẹp trước mặt.

Dưới ánh đèn, hai người đã lâu không gặp, giờ cũng không cần nói thêm gì nữa, đều hiểu được lòng nhau.

Hạ Thiên Tuyết nhẹ nhàng đặt ly rượu lên quầy bên cạnh, từ đầu đến cuối vẫn không tách ra, ôm lấy anh, khẽ nâng chân lên quấn lấy eo Trần Đức.

Chẳng bao lâu sau, trên đất đã là một mảnh lộ xộn, rơi vãi vài món quần áo.

1 2 tiếng sau, hai má Hạ Thiên Tuyết đỏ hây hây như bông hoa sen chớm nở, khẽ hỏi: “Bát Hoang, rượu ngon không?”

“ừ, cũng khá ngon”.

Trần Đức nhìn hai ly rượu vang ngay quầy, cười nói: “Có điều, anh càng muốn nếm thử hai ly rượu kia”.

“Tên khốn này, lẽ nào người ta còn không bằng chúng ư!”

Hạ Thiên Tuyết khẽ cắn Trần Đức một cái để lại một trái dâu tây trên người anh: “Vậy em sẽ đi lấy nó tới cho anh, để anh nếm thử xem hai ly rượu kia. Em đã tốn hơn 8 triệu lận đó”.

Rượu mãi mãi là thứ mà Trần Đức thích nhất, quá khứ, bây giờ hay tương lai thì cũng là thế!

Anh càng thích rượu trắng, nhưng rượu vang cũng khá tốt.

Trần Đức một tay bưng rượu ngon, một tay ôm người đẹp mà cảm thấy hết sức mãn nguyện và thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK