Hai người Trần Đức và Đoạn Nguyên thận trọng nghiêm túc chào hỏi.
Trình Lâm Phong cũng giới thiệu: “Hai người này là đệ tử tôi thu nhặn từ thành Thông Thiên trong chuyến đi lần này, cậu này tên là Đoạn Nguyên, đã leo lên tầng thứ bốn trăm của Tháp Linh Thú, cậu này là Trần Đức, tự là Bát Hoang, đã leo lên đỉnh Tháp Linh Thú, giành được vị trí đứng đầu trong cuộc sát hạch!”
Lời này của Trình Lâm Phong vừa nói ra, ánh mắt bốn người cùng lúc nhìn đến Trần Đức.
Không ngoại lệ, trong mắt của mọi người đều mang theo vẻ nghi ngờ.
“Ha…”
Cung Trường Lâm phá lên cười, chế giễu nói: “Tông chủ, ông học được nói dối từ khi nào vậy, cậu ta…đứng đầu? Còn leo lẽn đỉnh Tháp Linh Thú?”
“Tông chủ, cho dù ông muốn làm cho chúng tôi vui vẻ, cũng không cần thiết phải trêu đùa chúng tôi như vậy chứ? Trò đùa này không buồn cười chút nào”.
Nụ cười chế giễu của Cung Trường Lâm không hề che đậy, hoàn toàn không tin những lời của Trình Lâm Phong.
Lý do rất đơn giản, thực lực của Trần Đức chỉ ở cảnh giới Địa Tôn ngũ trọng, Cung Trường Lâm biết rất rõ về cuộc sát hạch của Tháp Linh Thú, hồi đó cho dù là Địa Tôn lục trọng, thất trọng, bát trọng cũng không có ai leo lên được tới đỉnh.
Tuy nói sát hạch Tháp Linh Thú không chỉ dựa vào thực lực, nhưng thực lực là một phần rất quan trọng, chiếm ít nhất sáu mươi bảy mươi phần trăm!
Thực lực là nền tảng của sát hạch!
Còn Trần Đức, cảnh giới Địa Tôn ngũ trọng. Loại thực lực này có thế leo tới đỉnh sao?
Dẫu rằng, ngay cả Cung Trường Lâm ông ta tin có kỳ tích xảy ra trẽn đời này, nhưng người đứng đầu, leo lên đỉnh sao có thế chọn Lưỡng Nghi Tông của bọn họ, một thế lực tam phấm hạng mười tám?
Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ dựa vào Lưỡng Nghi Tông là một môn phái của thánh nhân chưa suy tàn? Ha ha!!!
Không chỉ Cung Trường Lảm, ba vị trưởng lão khác mặc dù không nói, nhưng hiến nhiên quan điểm của bọn họ hoàn toàn giống Cung Trường Lâm!
Trình Lâm Phong có chút không biết phải làm sao, thái độ của bốn người cũng nằm trong dự liệu của ông ấy, ngay cả bản thân ông ấy giờ phút này vẫn còn cảm giác mơ mơ màng màng, nếu không phải Trần Bát Hoang ở trước mặt, ông ấy cũng không dám tin.
‘Tóm lại, bất kế mọi người có tin hay không, hắn quá thực là đứng đầu, mọi người có thế tự mình tìm hiểu”, Trình Lâm Phong biết bây giờ mình có nói gì bọn họ cũng sẽ không tin, dứt khoát đổi chủ đề.
“Bên trên đưa ý chí xuống rồi? Lần này số người tham gia Thánh Khư sắp xếp như nào?”
“Tông chủ, đúng là đưa xuống rồi!”, Đồ Trường Sinh ớ phía trước nhất tuổi lớn nhất lật lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một cuộn thánh chỉ màu tím: “Thế lực tam phẩm, dưới hạng mười, mỗi tông môn được ba người!”
“Chỉ có ba người thôi sao?”, nghe thấy số lượng này Trình Lâm Phong nhíu chặt mày.
Ba người, thực sự là có chút ít, nhưng số lượng này cũng xem như nằm trong dự liệu, số lượng người trước đây cũng không chênh lệch nhiều với số lượng lần này.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ấy nói với Đồ Trường Sinh: “Chỉ còn ba ngày nữa là Thánh Khư mở ra, như này đi, mấy người đi triệu tập tất cả các đệ tử đến nơi luyện võ!”
“Vảng!”
Bốn vị trướng lão lần lượt đáp lại, trong nháy mắt liền xoay người rời đi.
Khi bọn họ rời đi, Trần Đức nghi hoặc hỏi: ‘Tông chủ, Thánh Khưlà gì?”
‘Bát Hoang, Đoạn Nguyên, các cậu cỏ lẽ còn
chưa biết, Thánh Khư là di tích của thánh nhân trong cổ quốc Vô Cương, cách một trăm năm, di tích sẽ mở ra một lần, đến lúc đó, tất cả các tông môn ớ vùng đất Bắc Hoang sẽ cử thế hệ trẻ đi, tìm cơ duyên”.