Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngài Cung Bồn, anh ta rất mạnh, có thể để ngài đánh một trận đã đời, mau ra tay đi../’, Tô An Khê hung phấn thúc giục: “Có điều, ngài yên tâm, anh ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngài, sấm sét, tia chớp, ánh sáng vàng gì đó chắng qua là cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi!”

Tô An Khê không phải đang nói dối, mà thật sự cho rằng Trần Đức đang cố ý lừa bịp!

“Đúng vậy, quả thực là cố ý làm ra vẻ huyền bí!”, Cung Bồn Võ Tàng cũng cười nhạo, ông ta quan sát Trần Đức rất lâu, nhưng không nhìn ra được gì, về phần cảm giác nguy hiếm đó, ông ta cho rằng đó là ảo giác, chỉ bởi vì lúc cậu ta đến động tĩnh quá lớn.

Bỏ chân khỏi vai Liều Tông Nguyên, Cung Bồn Võ Tàng mang theo Tô An Khê, cũng từng bước đi về phía Trần Đức.

“Trần Bát Hoang phải không? Ha ha, cậu làm

tôi thật thất vọng, đám người Liễu Tông Nguyên nói cậu rất mạnh, lại là cường giá đứng đầu cúa Hoa Hạ, ha ha…đến Kim Đan cũng không có, cũng tính là mạnh?”, Cung Bồn Võ Tàng lạnh lùng cười nói.

“Nói thật, cậu thật sự làm tôi thất vọng, vốn tưởng rằng có thế đánh một trận đã đời, kết thúc cuộc đời luyện võ một cách hoàn hảo, không ngờ, cuối cùng đối thủ lại là tên rác rười như cậu…”

Trần Đức dừng lại, không trả lời Cung Bồn Võ Tàng.

Mà đáo mắt nhìn đến tình hình xung quanh, vừa đến Hoa Hạ, anh liền chạy tới thủ đô hỏi thảm tình hình, sau khi biết được bọn họ ở đây, đã dốc toàn sức chạy đến.

Không ngờ, vẫn chậm một bước.

Mắt Trần Đức lạnh như băng, lửa giận ngút trời, sát khí cuộn trào.

Điều an ủi duy nhất là tuy nhiều người bị thương, gần chết nhưng không có ai thật sự bị chết.

Lâm Dao, Diệp Khánh Ngôn, Tống Ngữ Yẽn vẫn còn sống.

Mặc dù Tứ Hàm bất tính, nhưng hơi thở vần khá

ổn định.

Thu lại ánh mắt, Trần Đức nhìn đến Cung Bồn Võ Tàng và Tô An Khê trong lòng ông ta, lập tức hiểu ra là chuyện gì.

Không cần nói, lại là Tô An Khê gây khó dễ.

“Nhìn cái gì, Trần Bát Hoang, còn không quỳ xuống!”, Tỏ An Khê nhìn thấy ánh mắt của Trần Đức, không kiêng nể gì nói: “ở trước mặt Cung Bồn An Khê tôi, anh còn dám láo xược?!”

Trần Đức không thèm đếm xỉa đến cô ả, mà nhìn chằm chằm vào Cung Bồn Võ Tàng: “Cảnh giới, thực lực của ông ở địa cầu quả thực cũng xem không tệ, đáng tiếc, ông đã làm sai hai việc”.

“Ồ?”, Cung Bồn Võ Tàng nở một nụ cười chế giễu: “Tôi ngược lại muốn nghe xem, tôi đã làm sai hai việc gì?”

Trần Đức lạnh lùng nói: “Việc thứ nhất, ông không nên ở cùng với người phụ nữ này, không nên nghe lời mê hoặc của cô ta. Việc thứ hai, ông không nên bắt em gái tôi, bắt người phụ nữ của tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK