“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Giờ đây, tam, tứ, lục, thất, bát trưởng lão đều quỳ xuống trước mặt Ngụy Vô Minh.
“Môn chủ, mọi sai lầm của chuyện này đều do chủng tôi gây ra. Tôi tự nguyện từ bỏ chức vị trưởng lão, từ nay về sau chỉ chăm chú bế quan tìm hiểu võ học!”
“Tôi cũng bắng lòng!”
“Môn chủ, mong ông đồng ý!”
Kể cả Vu Thu Yến, năm tẻn trưởng lão đều cúi
đầu, nặng nề lên tiếng, vành mắt đỏ bừng, xấu hố không thôi, cùng mở miệng cầu xin từ bồ chức vị trưởng lão.
Bọn họ không xứng!
Vì đề nghị và hành động ngu xuẩn của họ mới dẫn đến sự việc ngày hôm nay, làm Trần Bát Hoang cắt đứt quan hệ với Vô Song Môn, cũng khiến Vô Song Môn thụt lùi hơn trăm năm!
*’Được, tôi đồng ý với các người!”
Tâm trạng Ngụy Vô Minh hết sức nặng nề, bọn họ quả thật nên bị phạt: “Từ nay về sau, các người phải dốc sức nghiêm cứu võ học, khi Vô Song Môn chưa đến bước đường cùng thì không thể xuất quan!”
“Vâng!”
Năm tên trướng lão đồng thanh đáp, sóng vai chậm rãi đi xa.
Còn ngũ trưởng lão Nhạc Trường Phong, ông ta đã là một kẻ tàn phế.
Từ giờ, có lẽ chỉ có thể ở lại trong Vô Song Môn quét rác. Chỉ là không biết khi màn đêm buông xuống, ông ta có nghĩ đến mình sẽ có một ngày này
hay không.
“Haiz…”, Ngụy Vô Minh lại thở dàỉ, nhìn đám đệ tự trên sông Tây Lưu, trong lòng tràn ngập muộn phiền, cõ đơn, tang thương như già đỉ mấy chục tuổi. Cơ thể vốn già cả càng trở nên lọm khọm hơn.
“Giờ, cơ hội duy nhất để đến gần cậu Trần chỉ có mấy người bạn kia của cậu ấy. Tây Pha…”
“Môn chủ”, Tây Pha nhìn Ngụy Vô Minh lên tiếng đáp lại.
“ông đi một chuyến nội viện mang Âu Dã Thanh Vũ, Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Trương Tử Đẳng, Đàm Thu, Hà Đồn, Giang Hồ Hải và cả ức Thư Huyên vào Vô Song Môn. Haỉ người chúng ta cùng nhận họ làm đệ tử thân truyền. Từ nay về sau, Vô Song Môn có bất cứ tài nguyên nào thì cũng có thể được hưởng mà khỏi cần nhận được sự cho phép của chúng ta!”
“Vâng, môn chủ!”
Sau khi dặn dò xong, Tô Tây Pha và Ngụy Vô Minh bèn rời khỏi sông Tây Lưu, mà mấy ngàn đệ tử khác mãi một lúc lảu sau mới phục hồi tinh thần lại từ trong sự kinh ngạc ấy.
Nhưng sâu trong lòng họ vẫn hoảng sợ không thôi, cả đám đều ủ rũ, chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Trần Đức rời đi.
E rằng từ nay về sau họ sẽ không thể quên ba chữ Trần Bát Hoang! Trần Ma Vương!
Lạc Hoa cốc nầm ở phía đông Côn Luân Hư, cách Vô Song Môn nửa ngày đi đường. Vì bị một dãy núi dài cả ngàn mét vờn quanh nên hình thành một vùng trũng, mỗi năm bên trong đều bay ra đủ loại hoa, do đó mới bị gọi là Lạc Hoa cốc.
Gia tộc Đạm Đài thuộc tầm trung trong Côn Luân Hư nên đương nhiên có được một địa bàn cực kỳ rộng lởn, nhìn từ xa là cẻ một vừng mênh mông
bát ngát. Trên diện tích khoảng 700 800 ngàn mét vuông là vô số kiến trúc, nhà ở đủ loại kiểu dáng!
Những kiến trúc ấy cũng không cao, cao nhất cũng chỉ 3 4 tầng. Nhưng lại cực kỳ tỉnh xảo điêu luyện, cấn thận tỉ mỉ, rồng nằm, phượng múa, kết cấu khá là phức tạp.
Những ngôi nhà gần như chỉ tập trung trong một khu vực hình thành một trang viên rất lớn cực kỳ xa hoa.
Dân số của gia tộc Đạm Đài cũng không nhiều, dù là gia tộc cũng được coi như có tiếng ở Côn Luân Hư nhưng chỉ có 200 300 người.
Mà 200 300 người kia lại đều là võ giả, không có aỉ là người binh thường.
Dù là có cũng bị sự khắc nghiệt ở Côn Luân Hư vô tình loại bỏ.
Gia tộc Đạm Đài có một cao thủ Kim Đan kỳ tên là Đạm Đài Cung Minh, cũng là ông nội của Đạm Đài Nguyệt.
Ngoài ra, bố Đạm Đài Nguyệt – gia chủ gia tộc Đạm Đài – Đạm Đài Tùng cũng chỉ kém nửa bước là có thể bước vào Kim Đan kỳ.