Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Linh Vy khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại gieo một hạt giống và bắt đầu đâm chồi, thầm quyết định, sau này phải điều tra lại chuyện năm đó của bố mẹ mình.

“Con kiến kia chắc hẳn đã chết rồi, chúng ta đi thôi”, Hoa Huyền Khuyết chuẩn bị rời khỏi đây.

Chuyện sau này thì đế sau này rồi tính, chẳc hẳn Hoa Linh Vy cũng sẽ không vì một con kiến chết mà buồn lâu lắm.

Ùng ục!

Ngay khi bà ta xoay người thì bổng nhiên bên trong giới hải, nơi Trần Đức rớt xuống lại nối lên bọt nước, ùng ục một tiếng cực kỳ nhỏ.

Nhưng nó lại truyền vào tai của mỗi người, dù là Hoa Huyền Khuyết chuẩn bị rời khỏi cũng dừng chân, quay đầu nhìn về phía giới hải.

Cùng lúc đó.

“Bùm!”

Một cột nước khống lồ như cổ thụ che trời bắn lên cao, bọt nước bắn tung tóe, nước biến quay cuồng.

Trên đỉnh đứng một bóng người màu vàng, để mái tóc húi cua, mặt như đao khắc trông hết sức anh tuấn.

Tay phải của anh cầm một thanh kiếm, trên thân kiếm phảng phất có một con rồng xoay quanh tỏa ra ánh sáng xanh sẫm.

‘Anh ta… không chết?”

‘Đù, vậy mà lại không chết?”

Ven bờ giới hải, vô số người kinh ngạc đến ngây người, dù là Hoa Huyền khuyết cũng khá kinh ngạc.

Chỉ là, sự kinh ngạc ấy cũng chí diễn ra trong nháy mắt, sau đó bà ta cười lạnh nói: “A, hóa ra không chết? Có vẻ, phải tốn chút công phu rồi”.

Bóng người đứng sừng sững trên cột nước ấy chính là Trần Đức!

Hoa Linh Vy nhìn thấy anh thì kích động đến rớt nước mắt, suy cho cùng cô ta chí là phụ nữ, tuy rất mạnh, nhưng lúc này cũng không nhịn được bật khóc.

Hoàn toàn là vì vui vẻ và kích động.

“Lão yêu bà, chỉ vậy đã muốn giết tôi hả? Bà coi trọng mình quá rồi đó”, trên cột nước, Trần Đức như một vị thần, anh vừa nói, vừa vung kiếm Long Ngâm lên.

“Kiếm Linh Hoan!”

Anh vừa nói xong, Long Ngâm trong tay chợt từ 1 thành 10,10 thành 100,100 thành 1000…

Thoáng chốc, cả bầu trời đều lập lòe kiếm quang, kiếm ý hoàn toàn hóa thành thực chất cuốn theo nước biến phóng thẳng về phía trước!

Ù ù!

Mặt đất rung lắc, không gian xuất hiện từng vòng sóng gợn đáng sợ, kiếm quang bay múa đầy trời cuồn cuộn trên không.

Kiếm Linh Hoan dường như võ kỹ của thần, đè nén cả không trung, kéo theo vô vàn ánh sáng bao trùm lấy Hoa Huyền Khuyết.

“Ầm!”

Hoa Huyền Khuyết nghiêm túc lên, đối mặt với chiêu này, bà ta không thế không nghiêm túc. Một luồng linh khí như núi lửa phun trào bắn thẳng lên cao, cùng lúc đó, trong tay cũng xuất hiện rậm rạp ấn ký, bẳt đầu niết ấn, làm phép.

Theo ngón tay nhanh chóng bay múa, trong tay bà ta chợt xuất hiện một cây đàn cổ, trên trời bổng vang lên tiếng đàn tinh tang.

Vô số mũi tên bắn ra theo ngón tay của bà ta, rồi xông thẳng về phía hàng ngàn kiếm Linh Hoan trên trời.

“Tinh tinh tang tang!”

Từng tiếng sóng âm dập dờn, vô số kỉếm Linh Hoan dần biến mất theo những ngón tay của bà ta.

Chỉ trong 10 giây, kiếm Linh Hoan đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một kiếm của Trần Đức.

“Keng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK