Anh trực tiếp nhắm về phía ba Đại Tôn, đó là nơi yếu nhất của mười ba người, kiếm lướt qua để lại bóng mờ, ánh đỏ nhộn nhạo như một luồng máu đang bay, Trần Đức chẳng nói chẳng rằng lấy đi mạng ba người họ.
Đồng thời.
Thiên Yêu Hoàng cũng ra tay với mười người còn lại.
Ba người cấp Tôn kia thấy là Trần Đức đánh, nghĩ anh chỉ là một thiếu niên gà mờ nên cười lạnh tung sát chiêu, chẳng qua một giây sau họ đã hối hận, kiếm đỏ như máu đâm thủng cơ thể bọn họ, Trần Đức đánh thêm một quyền xuống khiến thần hồn họ vỡ nát, trong khoảnh khắc, ba người đã mất mạng, cả chút lực chống cự cũng không có.
Chuyện này vô cùng bình thường, cơ thế và thần hồn của Trần Đức có thể đánh ngang tay với bọn họ, huống chi lúc này trong người anh còn có thanh khí bản nguyên, tuy cảnh giới vẫn chưa thật sự hồi phục, nhưng lực chiến cũng rất nghịch thiên, anh còn có cả Tự Tại Thần Ma Công và sức mạnh của Thiên Yêu Hoàng nữa.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Giết liên tục ba người, Trần Đức lại rơi xuống lưng Thiên Yêu Hoàng, một lần nữa liều mạng xông lên!
Biểu hiện của Trân Đức đã khiến rất nhiều người kinh hãi.
Đến lúc này, tuy đã có rất nhiều người biết Trần Bát Hoang quay trở về, nhưng không ai biết thiếu niên trước mặt chính là Trần Bát Hoang, thấy anh còn trẻ đã xung phong giết chết mười ba cao thủ cấp Tôn, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Quá mạnh mẽ!
Trung Nguyên là nơi có rất nhiều thế lực lớn, gia tộc lớn và cũng là nơi tập trung nhiều người nhất.
Lúc này, ít nhất cũng có trên trăm triệu người nhìn chằm chằm vào nơi này.
Đành vậy.
Một thế lực viễn cố bị một người một thú đánh tới tận cửa, đây chính xác là một chuyện kinh thiên động địa, rất nhiều thế lực lớn đang nhìn chăm chú, một vài thế lực liên minh với nhà họ Trần đang suy nghĩ coi có nên viện trợ không.
Tộc Công Tây, nhà họ Tống, thánh địa Âm Dương, ba thế lực viễn cổ khác cũng theo dõi bên này sít sao. Chuyện xảy ra trong điện Trấn Thần thì một vài người bên trên đã biết, cũng nhận ra thân phận Trần Đức, bị anh làm cho khiếp sợ, lúc này họ cũng chỉ dám ra xem chứ không dám tiến lên, lại càng không dám chủ động công khai thân phận của anh, sợ chọc anh nổi giận.
Các thế lực lớn như họ cũng bị dọa sợ, không ai ngờ được Trần Bát Hoang lại mạnh mẽ như thế, trực tiếp đánh thẳng vào nhà họ Trần!
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Trần Đức vừa mới đánh trọng thương hai Đại Tôn, mười cao thủ cấp Tôn liên hợp lại có thể nói là rất mạnh, nhưng Trần Đức còn mạnh hơn. Anh đánh tới cùng sát ý vô tận, có thể nói là hoàn toàn không muốn sống, liều mạng nhất từ trước đến nay, dù trên người có vết thương nhưng không hề có ý định lui bước.
‘Giết!’
“Giết!”
Lúc này, cuối cùng những người đủ mạnh của nhà họ Trần cũng đã ra tay, dù sao bọn họ cũng có rất nhiều người, giải quyết một số dị thú là chuyện hết sức nhanh chóng. Mà trong tộc lúc này đang có hơn tỷ người hội tụ, bọn họ có tổ chức, có trật tự, một khi đánh trả là vô cùng khủng bố. Họ thông qua trận văn, nhưng tụ hơn mười cuộn sóng nguyên khí, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Trần Đức và Thiên Yêu Hoàng.
“Mẹ nó cái lũ này, đúng là chán sống mà!”
Lão Yêu Hoàng rống to một tiếng, một tay Kỳ Lân đánh xuống, thực lực khủng bố của cấp Bán Thần nhanh chóng lấy ông ta làm trung tâm, dấy lên làn sóng sức mạnh khổng lồ, hư không như biển rộng sôi trào, không gian khổng lồ đánh úp về bốn phía.
Đó là Bán Thần, dù có hàng tỷ người cùng dồn sức thì cũng không thể tổn thương ông ta dù chỉ nửa phần, sự chênh lệch cảnh giới đó đôi khi không thế bù lại bằng số lượng.
Tất nhiên.
Bọn họ cũng không tệ, làn sóng nguyên khí đó khiến Thiên Yêu Hoàng cũng phải dựng lên toàn bộ lá chắn tinh thần, nhưng sau khi đám người kia vừa chết đi thì lập tức có người vào thay bọn họ.
Mà pha tấn công đó.
Thật ra chỉ để tranh thủ cơ hội thở dốc cho mười cao thủ cấp Tôn kia mà thôi.
Mười người liên tục lùi lại, sắc mặt còn khó coi hơn cả người chết một vạn lần, thật sự không hiểu tại sao nhà họ Trần lại rước lấy hai vị sát thần này, trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu gì cả!
Thế nhưng.
Đây không phải là lúc để cho họ suy nghĩ, những lúc thế này, suy nghĩ thêm một giây thôi cũng là lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.
“Cứ thế này, nhà họ Trần sẽ gặp đại nạn. Không thể do dự được nữa, mọi người, sử dụng sức mạnh Thần Đế!”, thái thượng trưởng lão mạnh nhất trong mười người ra lệnh, đồng thời cũng ra lệnh cho một người dùng tốc độ nhanh nhất đế liên lạc với thần quốc Vĩnh Hằng.
“Soạt!”
Người mạnh nhất gọi ra pháp chỉ, pháp chỉ ánh vàng rực rỡ vừa xuất hiện đã chiếu sáng khắp cửu thiên thập địa, toàn bộ bán kính trăm triệu dặm khắp Trung Nguyên Châu đều bị vầng hào quang đó bao trùm. Đồng thời, hơi thở khiến lòng người kính sợ cũng nhảy nhót lan xa cùng với sự xuất hiện của pháp chỉ.
“Đó là…”
“Sức mạnh của Thần!”