Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tịch Dao lắc đầu, cuộc chiến đấu giữa các võ giả chết bị thương là rất bình thường, chỉ cần Lảm Không không làm bị thương đến người vô tội, cô ta sẽ không quản.

“Bát Hoang, làm sao đây?”

CỔ Lục Đạo có chút sợ hãi, Lâm Không quá kinh khủng, sắc mặt Cổ Lục Đạo trắng bệch, đây có khi chính là người mạnh nhất cả đời ông ta nhìn thấy ấy chứ?

Thế lấy đà của Lâm Không hút lấy, nuốt chửng toàn bộ linh khí giữa trời đất. Không gian đó khiến cả người hắn ta trở nẽn co rút, vặn vẹo.

Trần Đức chắp hai tay sau lưng, không nói gì, hắc bào toàn thân khẽ lay động theo gió, vẻ mặt, ánh mắt, thần thái vẫn bình tĩnh dửng dưng như thường.

Trần Bát Hoang, mày có thể chết rồi!1

trường kiếm trong tay quơ múa, ngàn vạn lần trong một giây mạnh mẽ khủng khiếp, không gian gãy rồi nứt, nứt lại bế, mang theo hư không chảy loạn, cuốn sạch cửu thiên thập địa.

Uy lực một kiếm có thể nói hủy thiên diệt địa.

Nếu chắc chắn, chỉ sợ sau khi công kích Trần Đức, uy lực còn lại rơi xuống cũng đủ để toàn bộ Bắc Hoang sụp đổ, hóa thành bụi bặm, san thành bình địa!

Đây cũng không phải khoa trương, một kiếm kia quả thực quá kỉnh khủng, chổ nó đi qua, hư không bỏng rát, thời gian gần như ngưng trệ, không theo kịp tốc độ của hắn ta, toàn bộ sức mạnh hội tụ vào một điếm.

Gần rồi,

Một kiếm kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Đám người Cổ Lục Đạo và Lâm Chi Tâm chỉ cảm thấy cơ thể sắp vỡ toang, nứt toác, giống như chết băm chết dầm, sắp không chịu nổi nữa!

Mà hậu nhân tám chục triệu tướng sĩ binh lĩnh núi Vân Tiêu sắc mặt cũng như tro tàn, gần như cảm thấy tuyệt vọng, từng ánh mắt mang theo khát

khao, kỳ vọng nhìn về phía Trần Đức.

‘Thiên Nhân sao? Tao cũng rất muốn biết,

Thiên Nhân mày có thể giết chết được tao không…”

Cùng giây đó cũng ở nơi này, Trần Đức cử động, bay lên trời, năm ngón tay thu lại thành một quyền, đi lên nghênh đón.

“Hắn… điên rồi sao? Còn dùng quả đấm?”

Đầu tiên Thương Lan sửng sốt, sau đó nhìn sang Trần Đức.

Một kiếm của Lâm Không chính là một kiếm mạnh nhất cả đời hắn ta!

Tuyệt Thiên Kiếm!

Thản lè cường giả cảnh giới Hóa Đạo, một kiếm toàn lực của hắn ta, đừng bảo là Thánh Nhân, dù cường giả trên cảnh giới Hóa Đạo cũng không thể dùng quá đấm để tiếp chiêu!

Nhưng Trần Bát Hoang lại dùng tay không?!

Ha ha…

Thương Lan khẽ cười nhạt, giống như đã nhìn thấy vẻ thảm hại của Trần Đức, bất đắc dĩ lắc đầu than thở,_________________________________________

Vân Tịch Dao thì sao? Cô ta cũng không khác gì. Cho rằng Trần Đức quá tự cao tự đại, trong tình hình này anh nên dùng binh khí mình đắc ý nhất, mạnh nhất, không phải sao?

Còn Trần Bát Hoang? Không dùng cái gì?

Loại người này dù chết một ngàn lần, mười ngàn lần cũng chết không có gì đáng tiếc, nếu đến Đại Thiên Thế Giới, không tới một canh giờ sẽ chết.

Cuồng, phải có vốn cuồng.

Trần Bát Hoang là một võ giả Vân Tiêu Giới mà cũng vốn sao?

Con ngươi trong veo của Vân Tịch Dao lóe lên thất vọng, Trần Bát Hoang thật sự là không biết trời cao đất dày.

Đám người Cổ Lục Đạo và Lâm Chi Tâm cũng vô cùng lo lẳng.

Trần Đức lần này thật sự khinh địch rồi!

Quyền và kiếm càng ngày càng gần, càng ngày càng gần,

Trong nháy mắt hai người đụng nhau, quanh thân Trần Đức kim quang phun trào, chói sáng như

ánh mặt trời sáng rực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK