“Kết quả thì sao, bọn họ không giải độc cho bác trai?”
Trần Đức hỏi.
“Cũng không phải, quả thật bọn họ đã giải độc cho trưởng lão, sau đó liền rời đi. Kết quả là chưa tới một ngày, độc của đại trướng lão lại tái phát, lần này suýt chút nữa muốn lấy mạng của ông ấy. Tộc trưởng phái người đến nhà họ Đoàn hỏi nguyên nhân, kết quá lần này đến, không những không giải độc, còn… còn muốn khiêu chiến với cậu, nếu không thì sẽ đồ sát cả hải tộc!”
“Đồ sát cả hải tộc, nhà họ Đoàn tìm được chổ dựa rồi? Muốn lấy mạng tôi?”
Trong lời nói của Trần Đức lộ ra vài tia lạnh lẽo.
Đoàn Phong Trần đã nhìn thấy qua thực lực của anh, cũng đã nhìn thấy ba vị trưởng lẵo của hải tộc.
Với bán lĩnh của nhà họ Đoàn, muốn đồ sát hải tộc, đúng là chuyện cười.
Huống chi,
Hải tộc cũng sẽ không ngu xuẩn để một đám người đi vào.
Nói cách khác, nhà họ Đoàn có thể nói ra lời ngông cuồng như vậy, nhất định là có chỗ ỷ lại, hơn nữa còn vô cùng có lòng tin.
Dù sao thì nơi này là hải tộc, muốn thanh trừng hải tộc ngay tại đây, độ khó liền giống như một phạm nhân muốn cứu một phạm nhân khác ở trong nhà giam ra khỏi ngục vậy.
“Công tử, cậu nói không sai, nhà họ Đoàn quả thật có chỗ ý lại”.
Cơ Như Vận cẩn thận nói: “Bọn họ đẵ tìm đến Bát Nguyên Tông của Tây Hải, hơn nữa người hôm nay tới là tông chủ Kim Tứ Hải, cũng chính cái tên Kim Tứ Hải này công khai khiêu chiến cậu!”
“Ông nói tường tận cho tôi biết, Kim Tứ Hải này rốt cuộc có lai lịch gì”.
Trần Đức nói.
Hải tộc,
Đại điện cung Hải Vương.
Đại điện vô cùng rộng rãi, lúc này trong điện có hơn một ngàn người đang đứng. Hơn một ngàn người này là những người mạnh nhất hái tộc,
Do Cơ Tuyết dẵn đầu, bao gồm hai mươi trưởng lão, sáu chấp sự, hơn một ngàn cường giá cảnh giới Hóa Đạo, Hợp Đạo. Trong không khí tràn ngập một luồng khí tức xơ xác tiêu điều.
Đối diện bọn họ có năm người đang đứng.
Ba người đàn ông trung niên, hai cậu thanh niên tướng mạo trẻ tuổi.
Trong đó có một nam thanh niên, không ai khác chính là Đoàn Phong Trần, khóe miệng Đoàn Phong Trần tràn đầy đắc ý, mà người trẻ tuối bên cạnh hân ta là tông chủ của Bát Nguyên Tông, Kim Tứ Hải!
Hắn rất trẻ, tuổi tác cũng chỉ hơn ba trăm tuổi, tuổi này trong Đại Thiên Thế Giới cơ bân đã thuộc về thế hệ trẻ, người cũng như tên, toàn thân hán mặc áo giáp màu vàng kim chói mât, tương đối phách lối.
Ba người trung niên, một người trong đó là bố của Đoàn Phong Trần, gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Long Sinh. Hai người còn lại thì là người Kim Tứ Hải mang tới.
Năm người đều rất mạnh, đặc biệt là Kim Tứ Hải, khí thế như rồng, gần như áp đảo mang tính nghiền ép tất cả mọi người có mặt tại đây, trạng thái cũng khoa trương và ung dung hơn bất kỳ ai.
Rõ ràng có thể thấy được,
Tay hắn còn đang rỉ máu, từng giọt từng giọt máu rơi xuống đất cực kỳ nhức mắt.
Máu kia không phải của hắnf
Bên chân hắn có một lão giá đã chết đang nằm đó, là tam trưởng lão Cơ Hoa của hài tộc Tây Hải!
Ông ta chết rồi,
Bị chết rất thảm, cũng rất nhục nhã, cả khuôn mặt đều mơ hồ, không có chổ nào hoàn chỉnh, máu tươi gay mũi chầy ra ngoài như thác nước.
“Cái tên tam trưởng lão này cúa các người cũng chỉ như vậy thôi à. Có chút bản lĩnh mà còn dám xúc phạm tôi?”
Kim Tứ Hải nhìn máu tươi tanh ngòm trên tay, cực kỳ thích thú.