Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nói gì cơ?”, Diêm Mộng trừng Trần Đức: “Ai là con gái anh chứ! Mẹ, mẹ coi anh ta kìa…”

“Khụ, ý anh là con gái của chị Diêm thì chăm sóc chút cũng là điều nên làm”, Trần Đức ho khan một tiếng, xấu hố ghê.

Gò má Diêm Thanh Nhã ửng đỏ, ngại ngùng thầm liếc anh: “Mộng Mộng, Bát Hoang cũng không phải cố ý. Được rồi, con muốn đi Thiên Hương Kiều thì mẹ cũng không cản, nhưng con phải để Bát Hoang đi theo, nghe không?”

“Vâng”, Diêm Mộng buồn bực bất lực nói với Trần Đức: “Anh sửa soạn chút rồi 10 phút sau chờ tôi ở dưới lầu”.

Cô ta nói xong bèn xoay ngoài ra cửa, Diêm Thanh Nhã xin lỗi nói: “Con nhóc Tiếu Mộng kia cứng đầu vậy đấy. Nghe nói gần đây Thiên Hương Kiều hơi rối loạn, Bát Hoang, phiền cậu chăm sóc con bé nhé”.

“Chị cứ yên tâm giao cho tôi đi”.

“Chụt!”

Trần Đức vừa nói xong, Diêm Thanh Nhã bỗng kiễng mũi chân, khẽ hôn lên môi anh một cái, gương mặt đỏ ửng nói: “Thấy ghét, đây là thưởng cho cậu đó. Sau này khi ở trước mặt con gái tôi, cậu đừng có mà lỡ lời đó”.

“Ban nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Trần Đức nhún vai.

“Bát Hoang, tôi nghe nói có người theo đuổi Tiếu Mộng, cậu phải coi chừng kỹ dùm tôi, coi có thích hợp không”.

“Được”.

“Vậy tôi đi về trước nhé”.

Trần Đức chộp lấy cánh tay Diêm Thanh Nhã, cô ta thuận thế ngã vào lòng anh, nũng nịu nói: “Sao? Nhóc xấu xa, muốn hử?”

“Cho chị cái này”, Trần Đức làm lơ câu mời lộ liễu của cô ta, trong tay lập tức xuất hiện một viên Phục Nhan Đan: “Ăn nó, sẽ đẹp hơn đó”.

“Cái gì vậy?”, Diêm Thanh Nhã cầm lấy Phục Nhan Đan: “Đen thui, ưm… nhưng lại rất thơm, thứ này có thể ăn hả?”

“Đương nhiên, nó tên là Phục Nhan Đan, bị thương ăn có thể khỏi, không bị thương thì có thể khiến người ta đẹp hơn. Còn có tốt hơn cả collagen, axit hyaluronic, lăn kim đang nổi trong ngành công nghiệp mỹ phẩm gấp mấy lần đó”.

Trần Đức tự tin nói: “Quan trọng nhất là nó do tôi tự tay luyện ra”.

“Cái gì?”, Diêm Thanh Nhã bật cười, nháy mắt nói: “Em trai Bát Hoang này, em đùa chị đấy hử? Lẽ nào thứ này là mấy cái loại như ‘sung sướng đan’, ‘kích thích đan’?”

“Không muốn thì trả tôi”, Trần Đức đỡ trán, người phụ này suốt ngày nghĩ gì thế không biết? Anh giả vờ định lấy lại đan dược.

“Muốn, sao lại không muốn được”, Diêm Thanh Nhã né đi nói: “Lần tới đến nhà tôi nhé, tôi ăn rồi chờ cậu”.

10 phút sau, Trần Đức đúng hẹn đi xuống dưới lầu, gặp Diêm Mộng. Diêm Mộng đã đối một bộ đồ khác, trang điếm xinh đẹp nhẹ nhàng.

Tục ngữ có câu người đẹp vì lụa, vốn có vẻ ngoài cũng được, chỉ hơi trang điếm xíu, cộng thêm chiếc váy xinh xắn, kết hợp với đôi giày cao gót 5cm đã khiến cô ta trở nên xinh đẹp, trưởng thành.

Diêm Mộng kế thùa dáng người hoàn mỹ của Diêm Thanh Nhã, chiếc váy dài có chút kín đáo, nhưng vẫn không che được cặp bưởi trước ngực, khe núi sâu hhun hút, vòng eo thon thả. Tuy cặp đùi không ngon bằng Tống Ngữ Yên,

nhưng cũng đẹp hơn rất nhiều người, trắng trẻo mịn màng, khiến người ta không kiềm nổi muốn sờ thử.

“Chắc hẳn em cũng được coi như hoa hậu giảng đường ở trong trường nhỉ?”, Trần Đức ghẹo: “Đây là lần đầu tiên thấy em mặc đẹp như vậy đó”.

“Anh định mặc thế đến quán bar với tôi hả?”, Diêm Mộng nhìn bộ đồ đơn giản của Trần Đức, có chút cạn lời, đã bảo anh ta sửa soạn đi mà kết quả vẫn chẳng khác gì hết trơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK