Tất cả những người có mặt ở đó chỉ có Tống Ngữ Yên còn tỉnh táo, sau khi được cứu, cô ấy liền ôm lấy Tử Hàm đang bất tính, báo vệ cô bé.
Trước mặt Trần Đức, hai người Cung Bồn Võ Tàng và Tô An Khê đều căng thắng, lúc này mồ hôi đã thấm ướt quần áo của bọn chúng.
Đầu óc Tỏ An Khê quay cuồng, vốn đĩ cô ả đã sớm ngất đi, nhưng Trần Đức đã dùng sức mạnh thần thức đế cô ả tỉnh táo, cho cô ả chịu đựng tất cả những chuyện này.
Cung Bồn Võ Tàng cả đời chưa từng thất bại, lúc này hai chân run lấy bấy.
Chỏ đũng quần ướt một mảng!
Tiếu ra quần rồi!
Ông ta bị cảnh tượng này làm cho chấn động đến mức không nhịn được!
Vốn dĩ ông ta không nên sợ hãi, trong mắt chỉ có chiến đấu, chì có trận chiến sinh tử!
ồng ta chưa bao giờ sợ chết.
Nhưng…nhưng cảnh tượng vừa rồi quá mức chấn động, hoàn toàn vượt quá tầm nhận thức của ông ta về võ giá!
Người này đâu phải là con người chứ?!
Là thần ư?!
Lại. Jại có thể điều khiến sấm sét!
Mẹ kiếp!
Đúng là thần kỳ!!!
Cung Bồn Võ Tàng đố mồ hôi như mưa, người thanh niên trước mặt cho ông ta cảm giác còn đáng sợ gấp một trăm ngàn lần cái chết!
Lúc trước còn tự tin, kiêu ngạo, ý chí chiến đấu ngút trời, lúc này cả người không khỏi run rấy!
“Bây giờ…đã biết sai chưa?”, Trần Đức nhìn chằm chằm vào Cung Bồn Võ Tàng, nhàn nhạt hỏi.
Ý thức của Cung Bồn Võ Tàng bị những lời của Trần Đức kéo lại.
Bịch!
Sau đó, ông ta quỳ xuống!
Quỳ xuống không chút do dự, run rẩy nói: “Trần…cậu Trần, tôi sai rồi, cầu…cầu xin cậu cho tôi được chết thoải mái!”
Ông ta không cầu xin tha mạng, thứ nhất là bởi vì Cung Bồn Võ Tàng không sợ chết, cũng tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ.
Thứ hai, ông ta biết rất rõ cầu xin tha thứ cũng vô dụng, cho nên thà chết thoải mái, như vậy ít nhất còn có tôn nghiêm.
“Không phải ở Quốc Đảo các ông lưu hành mổ bụng phanh thây sao”, Trần Đức nhàn nhạt nói: “ồng tự mình giải quyết đi”.
“Cảm… Cảm ơn cậu Trần!”
Cung Bồn Võ Tàng run rẩy rút một thanh kanata từ thắt lưng ra, nghiến chặt răng, đâm thẳng vào bụng mình!
“Xì!”