Một cuộc tuyển chọn trọng thể cứ như vậy mà hạ màn, không biết có phải trùng hợp hay không. Lúc đến Huyết Lãnh cao ngạo đòi tám vị trí, cuối cùng lại bị Trần Bát Hoang một tay chiếm trọn khiến ai nấy cũng kinh hãi không thôi.
“Thầy Lục, tám ngày nữa học viện Vô Song sẽ tập hợp học viên mới, trong tám ngày này có thể giao cho tôi tùy ý sắp xếp không?”, tối hôm đó, mọi người tổ chức một buổi yến tiệc chúc mừng, trong bữa tiệc, Trần Đức hỏi.
“Cậu Trần, cậu đây là…”, Lục Phong dường như nghĩ ra chuyện gì đó, hỏi: “Muốn đi Thiên Kiếm Phong sao?”
“Đúng vậy!”
Chuyện của Phương Tâm Ngọc, Trần Đức vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều, anh nhất định phải tìm được Phương Tâm Ngọc, giết chết ông ta, báo thù cho các anh em đã khuất.
Đồng thời, hỏi chuyện năm đó liên quan đến bố mẹ anh.
“Tám ngày này có thể cho cậu tự do sắp xếp, nhưng ngày thứ tám cậu nhất định phải có mặt tại học viện Vô Song, nếu không…vị trí đó sẽ bị hủy bỏ, đến lúc đó cho dù tôi là thầy cũng không cách nào giúp cậu khôi phục”.
Lục Phong thận trọng nghiêm túc nhắc nhở: “Còn có, cậu thật sự muốn đi tìm Phương Tâm Ngọc sao? Nếu như cậu không trở lại, vị trí của những người bạn của cậu chỉ e là…”
Lục Phong nói đến đó thì ngừng lại, bởi vì lời phía sau có chút đau lòng.
Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn, những người này có thể đến Côn Luân Hư hoàn toàn là nhờ có Trần Đức, học viện Vô Song rất vui lòng dùng mấy vị trí này đổi lấy một người yêu nghiệt như Trần Đức.
Nếu Trần Đức đột nhiên gặp bất trắc
gì.
Ngày tháng sau này của bọn họ sẽ rất khó khăn.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ quay lại”, Trần Đức trả lời rất nghiêm túc.
Sau đó, Lục Phong dẫn Trần Đức đến nói chuyện với Trần Nguyên Bình rằng anh muốn đi Thiên Kiếm Phong. Trần Nguyên Bình muốn ngăn cản, dù sao ông ta và Phương Tâm Ngọc cũng là bạn bè.
Nhưng ý Trần Đức đã quyết, ông ta cũng hiểu được ân oán giữa hai người này, chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Trở lại yến tiệc, Trần Đức đi về phía bàn mấy người Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Âu Dã Thành Vũ: “Côn Luân Hư không giống thế tục chúng ta, ở đó toàn là võ giả, lúc mới đến tôi không có mặt, mọi người nhất định phải cẩn thận chú ý nhiều hơn. Nếu như gặp phải chuyện gì thì nhất định phải bình tĩnh, đừng hành sự lỗ mãng”.
“Cậu chủ, cậu yên tâm!”, Kỳ Hàn đảm bảo với Trần Đức, cuồng nhân Lục Đông Dã cũng vậy, thể hiện rằng hắn biết Côn Luân Hư cường giả như mây, nhất định sẽ khiêm tốn một chút.
Đêm khuya hôm đó, Trần Nguyên Bình dẫn Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Âu Dã Thanh Vũ và những người khác rời đi, trực tiếp đến Côn Luân Hư.
Ngày hôm sau, Trần Đức lần lượt đến nhà họ Kỳ, nhà Âu Dã để lại cho bọn họ một ít đan dược.
Đồng thời, đổi lại hai nhà này phải làm theo yêu cầu của anh, đi thành phố Tân bảo vệ Tống Ngữ Yên, Diệp Khánh Ngôn, Lâm Dao, Hạ Thiên Tuyết, Tử Hàm và những người khác.
Nhà họ Kỳ tất nhiên là sẵn sàng đồng ý.
Còn nhà Âu Dẫ, sau khi do dự hồi lâu cũng đồng ý điều kiện.
Dù sao, trong mắt bọn họ, đan dược mà Trần Đức từng tặng cực kỳ quý giá, hiếm có, có thể nói những thứ này trong thế tục rất hiếm khi nhìn thấy!