Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh về hồi nào vậy?”, Hạ Thiên Tuyết rúc vào trong cánh tay anh, dịu dàng hỏi.

“Ngày hôm qua, đến thủ đô một chuyến. Nay vừa đến thành phố Tân là đi tìm em liền”, Trần Đức đáp: “Nghe nói mỗi ngày em đều cử người đứng ở cửa quán bar chờ anh?”

“ừm”, Hạ Thiên Tuyết khẽ gật đầu: “Em hy vọng anh vừa đến thì mình sẽ biết được”.

“Thực ra… lần này anh đến là để tạm biệt. Sắp tới, anh sẽ đi xa một chuyến”.

“Khi nào anh về?”

Hạ Thiên Tuyết không hỏi Trần Đức đi đâu, cũng không hỏi khi nào anh đi, cô ấy chỉ muốn biết bao giờ anh về.

“Chắc sẽ không lâu đâu, trong khoảng thời gian này trên người anh đã xảy ra một chuyện, nghe có vẻ rất lạ và không thể tưởng tượng được, em muốn nghe không?”, Trần Đức cười hỏi.

“Đương nhiên”, Hạ Thiên Tuyết vui vẻ gật đầu, đây là lần đầu tiên Trần Đức chủ động chia sẻ chuyện của anh với mình.

“ừ, anh đã nói với em về Côn Luân Hư rồi đúng không…”

Trần Đức bắt đầu kể những chuyện đã xảy ra từ khi tiến vào Côn Luân Hư một cách nhẹ nhàng bâng quơ cho Hạ Thiên Tuyết nghe.

Mặc dù anh nói một cách vô cùng bình tĩnh và đơn giản, nhưng Hạ Thiên Tuyết vẫn có thế cảm nhận được sự chấn động lòng người của nó.

Chỉ là, chẳng được bao lâu sau, Trần Đức còn chưa nói xong thì cô ấy đã ngủ thiếp đi.

Lồng ngực của Trần Đức thật sự là quá thoải mái, Hạ Thiên Tuyết rất muốn nghe anh kể chuyện của mình, nhưng cô ấy cũng không muốn bỏ qua cơ hội được thiếp đi trong lòng anh.

Cô gái này…

Trần Đức khẽ lắc đầu, sau đó đặt cô ấy xuống, đắp chăn xong bèn yên lặng rời đi.

Anh có rất ít thời gian, tối nay anh còn phải trớ về thăm Tử Hàm.

Giờ đã là một hai giờ sáng, trong khu biệt thự, Trần Đức đi đến trước biệt thự nhà mình, đang định đến gần thì chợt có hai bóng người chặn ngay trước mặt anh.

Họ vốn định quát hai câu thì nhìn thấy dáng dấp của Trần Đức bèn vội vàng quỳ xuống: “Ra mắt cậu Trần!”

“Hai người là… người của nhà họ Kỳ?”, Trần Đức hỏi.

“Đúng vậy!”

Một người trong đó đáp: “Chúng tôi ở đây để bảo vệ sự an toàn của chị dâu”.

“Được, hai người vất vả rồi”.

Trước khi Trần Đức rời khỏi có dặn nhà họ Kỳ phải bảo vệ tốt những người có liên quan đến anh.

Hiến nhiên, đối phương đã làm rất tốt ở mặt này.

“Làm phiền hai người rồi, đây là phần thưởng cho các anh!”

Trần Đức lấy hai viên Thông Mạch Đan ra đưa cho hai người, họ lập tức vô cùng kích động.

“Cảm ơn cậu Trần!”

“ừ’.

Trần Đức chào một tiếng rồi đi tiếp vào nhà.

Bên trong căn biệt thự to lớn vẫn sáng lên ánh đèn.

Trần Đức mở cửa, rõ ràng nhìn thấy trong phòng khách có một cô gái mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình đang ôm laptop nghiêm túc làm việc, lâu lâu lại hớp một ngụm cà phê. Đó là Tống Ngữ Yên.

Dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy thật sự rất lạnh lùng cao quý động lòng người, có một cảm giác xa cách lạnh nhạt với mọi người.

Đôi chân như được Thượng Đế tạo ra mập thêm một chút sẽ béo, ốm hơn lại có vẻ gầy, cực kỳ đẹp đang vắt chéo, trông còn thẳng hơn cả Hạ Thiên Tuyết.

Nếu như Hạ Thiên Tuyết là một đóa hoa hồng xinh đẹp thì Tống Ngữ Yên chính là một bông hoa dành dành tỏa hương thơm ngát, thanh nhã, xuất trần.

Bởi vì quá chăm chú nên Trần Đức đi đến sau lưng, cô ấy vẫn không phát hiện.

“Em chăm chú như vậy không sợ có người xấu xông tới cũng chẳng hay biết gì sao?”, Trần Đức đứng sau lưng cô ấy chợt hỏi.

Bất ngờ là Tống Ngữ Yên cũng không có quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Sợ cái gì, chẳng phải bên ngoài có người của anh canh giữ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK