Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ không dám không nhường!

Người đến là một người đàn ông bá đạo hơn hai mươi tuổi gần ba mươi tuổi, mặc ào choàng dài, đi giày cao, thân hình cao lớn hùng vĩ, tóc ngắn dụng ngược, vẻ mặt tàn độc âm hiểm!

Hân đi không nhanh, cũng khòng chậm, rất có nhịp điệu tiết tấu, mỗi lần bước chân dường như mang theo âm luật, trái tim của mọi người như cũng đập theo nhịp điệu bước chân của hắn!

Nhìn thấy người đi đến, trong Tàng Kinh Các, tất cả các đệ tử lâu năm của học viện Vô Song đều nhận ra người này!

Cả Tàng Kinh Các bỗng trá nên yên tĩnh không tiếng động.

Không ai dám lên tiếng.

Chỉ thấy hán đi nhanh thẳng đến trước Trảu Thanh, Lâm Cống, Lục Tứ Ngang, đôi mât giống như quỷ thần, khóa chặt ba người.

“Vừa nãy tên rác rười nào tự xưng là người đàn ông cúa Âu Dã Tư Linh?”

Ánh mẳt hắn lướt nhìn ba người.

Lập tức Lâm Cống, Lục Tử Ngang cùng lùi xuống một bước!

Không chút do dự, liền bán đứng Trâu Thanh!

Bọn chúng không thể không lùi lại.

Lâu Diêm Vương!!!

Aỉ bắo người đàn ông trước mặt quá mạnh quá ngang ngược chứ? Những người được gọi là thiên tài Vô Song môn như bọn chúng, so ra quả thực là rác rười!

Bời vì, hẳn là Lâu Tử Phong!

Năm nằm trước đã là người đàn ông không ai địch nổi!

Nhìn thấy hắn, sẳc mặt Công Tôn Hằng trở nên vô cùng khó coi, môn chú trăm phương ngàn kế, tìm đủ mọi cách để ngăn Lâu Tử Phong và Trần Bát Hoang gặp nhau, nhưng cuối cùng cả hai vần chạm mặt, gặp nhau rồi!

Hơn nữa, còn trong tình huống này! Tại sao Lâu Tử Phong lại đến đây?

“Bụp!”

Đột nhiên, Trâu Thanh quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy xuống, hung hăng tự tát mình ba cái.

‘Bốp!’

“Bốp!”

“Bốp!”

Ba cái tát này quá mạnh, đánh cho khuôn mặt của hắn ta bị biến dạng!

Trâu Thanh không dám không tát!

Đến tận bây giờ, hắn ta vân nhớ kết cục cúa những kẻ đã đâc tội với Lâu Tử Phong vào năm năm trước!

Hắn ta sợ! Vô cùng sợ hãi, hoảng hốt!

“Diêm…Diêm Vương tha mạng…cho tôi…tôi, tôi sai rồi, tôi không có ý đó!”, Trâu Thanh run rẩy, khóe miệng giật giật, trẽn mặt bị rách da tróc thịt.

“Tư Linh, không thể bị sỉ nhục”.

Song, Lâu Tử Phong chỉ liếc nhìn Trâu Thanh một cái, ngay lập tức thản nhiên phun ra một câu, sau đó liền tung ra một quyền, rỗ ràng chí là một quyền đơn giản, nhưng có thế thấy rõ, dưới lòng bàn tay hắn, không gian như sóng nước, từng lớp từng lớp sóng bập bềnh.

Đồng thời, cuồng phong nổi dậy, trời đất rung chuyển!

Thực sự làm người ta phải kinh ngạc, chỉ là một quyền đơn giản, không nhanh, thậm chí còn vô cùng vô cùng chậm, nhưng một quyền này lại trực tiếp khóa chặt không gian này, khu vực này đều được bao phủ bởi lòng bàn tay của hẳn, tràn ngập luồng khí tức cái thế, vô song!

Trong Tàng Kinh Các, khống ai không kinh ngạc.

Một quyền này, bao gồm cả những kẻ mạnh như Công Tôn Hằng, Lục Tử Ngang, Lâm Cống, cũng không có ai có thể nghĩ ra chống đỡ và hóa giải như nào.

Giống như một quyền đó chính là bầu trời trong không gian nhó bé này, một quyền vung xuống giống như trời sụp, chấn động lòng người, đáng sợ không gì sánh bằng.

“Linh lực ám hợp, đại đạo?”, Trần Đức đứng rất gần, cũng nhìn thấy rất rõ, trong lòng không khỏi kinh ngạc, người đàn ông hai mươi ba mươi tuổi này vậy mà lại là một võ giả Kim Đan Kỳ!

Nói một cách chính xác, sau Kim Đan Kỳ không

gọi là võ giả nữa, mà có một cách gọi khác!

Tu sĩ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK