Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ặc… Nếu tôi mở hết tám cửa, há chẳng phải là đầu tư ít kiếm được nhiều?”, trong con ngươi của Trần Đức lóe lên vẻ hưng phấn, anh nhao nhao muốn thử.

“Là đầu tư ít kiếm được nhiều hả”, Lỉnh Lung trêu ghẹo nói: “Nhưng anh cảm thấy mình có thể

mở được hết sao? Thật sự là ghen tỵ với giam cầm thánh nhân bày ra?”

Trần Đức quét qua tám cánh cửa đá, anh nói: “Tôi cảm thấy…”

“Tôi có thế!”

“Anh có thế?”

Giọng điệu Linh Linh kinh ngạc, kỳ quái và ngạc nhiên: “Anh… anh chắc chắn?”

“ừ, vô cùng châc chắn!”

Giọng điệu Trần Đức chắc nịch, anh vô cùng có lòng tin, loại lòng tin này không phải không có căn cứ, mà anh đã nảy sinh ra một loại liên hệ nào đó với tám cánh cửa trước mât.

Chỉ cần anh muốn, anh có thể mở tám cánh cửa bất cứ lúc nào!

Ban đầu anh khá ngạc nhiên với việc này, nhưng lúc này cũng đã hiếu đại khái là có chuyện gì.

Tất cả cỏ lẽ đều là công của Âm Dương Kinh, bộ công pháp mà anh tu hành vốn là sự kết hợp của Thái Dương và Thái Âm.

Đạo lý vô cùng đơn giản, trong Âm Dương Kinh, thực tế là bao hàm những đạo lý phức tạp và huyền diệu như Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tứ Tượng, Bát Quái.

Ánh mắt sững lại, Trần Đức không nói nhiều them nửa câu, cất bước đi về phía vị trí Tốn” trong tám cánh cửa, cùng lúc đó, anh đi vào trong cửa đá, cánh cửa đó giống như một tầng sóng nước, anh bước vào một cách dễ dàng.

Lập tức, bóng đen bao trùm, sau ba hơi thở, bóng đen đó mới lui dần, bị thay thế bới một luồng ánh sáng.

Lọt vào mắt là một căn mật thất, ở giữa mật thất có một hạt trân châu giống như dạ minh châu, hào quang lấp lánh màu xanh u ám khắp cả căn mật thất.

Ngoài ra thì không còn vật gì khác.

Nhung trên một bức tường lồi lõm không bằng phẳng điêu khắc một bức họa rõ nét, hình tượng, rất cố xưa.

Đó là một đạo nhân mặc đạo bào, búi tóc, tay cầm phất trần, tuy là một bức tranh đá, nhưng lại sống động như thật, dường như có thể nhảy vọt ra từ trong bức tường bất cứ lúc nào.

“Có một luồng đạo vận ấn chứa trong đó”.

Trần Đức ngắm nhìn bức tranh đó hồi lâu, bổng bóng hình đó đột nhiên cử động, xuất hiện hư ảnh liên tiếp, không ngừng đi lại, lơ lửng trong mật thất với tốc độ cực nhanh

Cùng lúc đó, nó lại thực sự từ trong bức tường trỏỉ ra, như cánh bướm, nhẹ lảng lâng, bước ra từng bước.

“Vãi!”

Đã bao giờ Trần Đức nhìn thấy cảnh tượng này? Cho dù là anh rất mạnh mẽ, cũng phải sợ giật mình lùi lại một bước.

Sau đó, khi anh nhìn về phía trước lần nữa, lại phát hiện đâu có bóng hình gì, bức họa vẫn khắc trên tường, không hề động đậy.

‘Chuyện gì thế này?1

Trần Đức thấy hơi kỳ lạ: “Linh Lung, cô nhìn thấy chưa, vừa nãy người trong bức họa đó đi ra”.

“Không nhìn thấy”.

Linh Lung lắc đều, nói: “Nhưng tên nhóc anh đã lỡ mất một cơ duyên lớn, vừa nãy anh nên tiến vào ‘thông huyền’, bức tranh này chỉ có thể được lĩnh ngộ trong trạng thái đó, truyền thừa ở nơi này, e rằng đều ở trong bức họa đó”.

‘Thông huyền?”, Trần Đức hỏi: ”Đó là cái gì?”

“Nói một cách đơn giản, chính là một trạng thái, sau khỉ tiến vào trạng thái đó, năng lực lĩnh ngộ sẽ tăng lên gấp mười, gấp trầm lần, sau khi tiến vào trạng thái đó, tu hành có thế thành công nhanh chóng, nhưng… trạng thái đó có thể gặp mà không thế cầu”.

Ling Lung bay ra từ trong tiên đài của Trần Đức, hóa thành một bỏng hình uyến chuyến, thướt tha, mê hoặc, quyến rũ:

“Nếu không thể tiến vào trạng thái thông huyền, chỉ là một bức tranh, ít nhất cũng cần lĩnh ngộ mười ngày nửa tháng mới thành công”.

Trần Đức buồn bực, anh đã bỏ lỡ, thực sự đã bỏ 15 một cơ duyên lớn, nếu không thể lĩnh ngộ truyền thừa trong tranh, thì chắng phải đến vô ích ư?

“Tôi thử xem”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK