Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô cùng nhục nhã!

Xa xa,

Hơn một trăm võ giả cấp Tôn đều trợn tròn mắt.

Chu Nhan Lạc và thánh nữ Tử Vi bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, thần hồn run rẩy.

Từng người đang nhìn chằm chằm vào vết máu còn sót lại trong không gian kia, con ngươi như sắp nổ tung, quả thật không dám tin, nhưng lý trí lại nhắc nhở bọn họ đây là sự thật, Trần Bát Hoang đã chém đức hai cánh tay của Thần!

Kết quả như vậy, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến,

Bởi vì,

Không dám nghĩ!

Thần là gì?

Là sức chiến đấu đứng đầu giữa trời

đất.

Mặc dù Thần cũng có mạnh yếu, có phân cấp, nhưng loại phân cấp kia là phân cấp đối với Thần, dưới cấp Thần đều là kiến hôi, mặc kệ người ta phân cấp thế nào đi nữa, dùng một ngón tay cũng có thể vô tình nghiền chết Vô Lượng Tôn, mà Vô Lượng Tôn dù có mạnh, có nổ lực như thế nào cũng khó mà theo kịp.

Đây là nhận thức vốn có của tất cả các tu sĩ!

Nhưng,

Hôm nay loại nhận thức và quan niệm này lại sụp đổ.

Từng người rơi vào ảo cảnh, bọn họ sống mấy chục mấy trăm ngàn năm, vốn không sợ hãi, lúc này lại vô cùng kinh sợ, thần hồn kinh hoàng đến mức sắp thoát khỏi thể xác, tác động đối với họ thực sự là quá quá lớn!

Phải biết rằng,

Cảnh giới thời kỳ đỉnh phong của Trần Bát Hoang cũng chỉ đến Thiên Đạo Lục Trọng!

Đó còn là mười một năm trước,

Anh bây giờ ngay cả nguyên khí cũng không có!

Theo lý, là phế nhân, là cặn bã mới đúng…

Ánh mắt mọi người nhìn Trần Đức đều thay đổi, cho dù có ngốc đi nữa, bọn họ cũng sẽ không thực sự cho rằng Trần Đức là phế vật, có lẽ, anh đã đi trên con đường mới được mở ra còn chưa biết rõ.

“Thì ra, thần cũng có lúc bị thương”, Trần Đức đứng lên không trung cao sừng sững, chắp hai tay sau lưng, cất giọng thản nhiên, cúi nhìn Bạch Lăng.

‘Trần Bát Hoang, Bạch Lăng tao thề phải giết mày!”, Bạch Lăng nổi giận điên cuồng, muốn hồi phục hai cánh tay, nhưng phát hiện cánh tay không thể mọc lại, trong điện cổ này, ngay cả hồi phục cơ thế mà anh ta cũng không làm được, thế nên anh ta càng nổi giận, sợl tóc cũng dựng ngược lên.

Sắc mặt của Đạo Thư, Hy Lăng cũng rất khó col.

Bạch Lăng mất mặt, bọn họ cũng đâu còn mặt mũi gì nữa?

Vốn dĩ, ba vị thần cùng ra tay với Trần Bát Hoang, đã là chuyện đủ mất thể diện rồi, giết được anh thì không phải nói, hơn một trăm người cấp tôn có mặt cũng không phản đối, dù sao, Trần Bát Hoang muốn cướp của tất cả mọi người, bọn họ miễn cường coi như thay trời hành đạo, kết quả thì sao?

Bọn họ không chỉ không thể giết anh, mà anh còn chém hai cánh tay của Bạch Lăng trước mặt hai người họ!

Việc này chẳng khác nào tát vào mặt bọn họ!

Ngay cả bản thân bọn họ cũng không dám tin tất cả.

Nhưng sự thực chính là Trần Bát Hoang đã làm được!

Bọn họ rất đau.

“Ầm!”

Không có gì để nói, lại lần nữa, Bạch Lăng ra tay, anh ta đã nổi giận đến cực điểm, khí tức cuồng bạo không ngừng nổi lên, nguyên khí như biến, lập tức bao trùm trời đất, một bước dãm qua không trung. Rút ra đại chùy, lần này, anh ta sử dụng võ kỹ!

“Ảo diệt, thập phương chùy!”

Một tiếng quát lớn, đại chùy vù vù vang lên, trên thần chùy bắt đầu xuất hiện phù văn màu vàng liên tiếp, hào quang lóe lên rực rỡ chói mắt, lập tức, đại chùy màu tím nứt ra, từ trên xuống dưới mọi hướng đều bị nó bao trùm, thân chùy rung lên, thời gian không gian sập đổ, sức mạnh vĩ đại vô tận như biển gào giáng xuống.

Đạo Thư, Hy Lăng cũng tham gia chiến đấu, bọn họ chỉ muốn sớm kết thúc cuộc chiến này.

‘Ầm!’

Kích ba đầu băng lạnh có pháp tắc đan xen, giống như một tòa núi băng hùng vĩ sừng sững, trực tiếp đóng băng cả thế giới mà Trần Đức diễn hóa ra, pháp tắc thời gian, pháp tắc không gian đều bị đông cứng, cũng không thể ảnh hướng đến bọn họ. Đạo Thư cởi đạo bào, đạo bào xoay chuyển, giống như che lấp bầu trời, bao bọc, ngăn cách thế giới chỗ bọn họ khỏi mặt trời.

Sức mạnh của thần quá mạnh, hai người Đạo Thư, Hy Lăng nhẹ nhàng kiếm soát thê’ giới chỗ của bọn họ, để thời gian và không gian không ảnh hưởng đến bọn họ lần thứ hai, đại chùy màu tím của Bạch Lăng càng đáng sợ vô song.

“Ầm ầm ầm!”

Dưới cái chùy, rất nhiều thế giới nhỏ mà Trần Đức diễn hóa ra đều sập đổ, không ngừng nổ nứt, bị một chiêu của Bạch Lăng đánh vỡ.

“Bành!”

Trong đó, một nhát chùy trực tiếp giáng lên người Trần Đức, anh bị đánh bay, nửa bên người hóa thành vũng máu, nhưng anh vận hành thần lực Bất Tử Điểu, chẳng mấy chốc, đã hồi phục như cũ, nhưng lúc anh hồi phục, lại một chùy giáng xuống, đập cả người anh thành mảnh vụn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK