Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân Hồn Châu chắc chắn cũng biết, nhưng ông ta biết rõ sẽ chết mà vẫn làm vậy, ở thế giới đại thiên này, có thể có mấy người như vậy? Như Tào Nam Thiên cũng rất nhát gan khi đối diện với đám người này, lựa chọn cách nhân nhượng đế bảo toàn bản thân, chẳng phải sao?”

Người như Hồn Châu không đáng chết.

Trần Đức tuyệt đối không thể để ông ta chết!

“Cậu nhóc, làm sao, cậu không phục hả?”, Tôn Thánh Thanh nhìn ánh mắt của Trần Đức, cũng không để ý, khinh miệt

nói: “Nhìn ánh mắt của cậu là muốn giết tôi phải không? Ha ha, đến đây, lên thử xem? Tôi đứng yên ở đây cho cậu giết, xem xem cậu có thế động vào một cọng lông của tôi không?”

“Ha ha…”

Tôn Thánh Thanh nói xong, trực tiếp không nhìn đến Trần Đức.

Sau đó lại một chưởng giáng về phía Hồn Châu.

Hồn Châu bị thương càng nặng hơn, miệng không ngừng chảy máu.

Nhưng ông ta vẫn chưa chết.

Không phải ông ta có sức sống kiên cường, mà là Tôn Thánh Thanh cố ý không giết ông ta.

“ông già, chẳng phải ông rất khí phách à? Ha ha, sợ chưa?”, Tôn Thánh Thanh thản nhiên nói: “Lần sau muốn bảo vệ người khác, cũng phải có thực lực, hiểu chưa? Trước mặt mấy người chúng tôi, ông là cái thá gì mà có quyền lên tiếng?”

“Sợ… sợ…”

“Sợ cái đầu ông…”

Hôn Châu run người, đôi mắt đầy máu, chầm chậm, khó khăn cố gắng muốn bò đứng lên, nhìn chằm chằm Tôn Thánh Thanh, nói cũng rất khó khăn, nhưng cái miệng vẫn không buông tha.

“Thích thế hiện, khoe tài hả?”

Tôn Thánh Thanh ra tay lần nữa, sử dụng hết các thủ đoạn, ông ta kiểm soát lực đạo rất tốt, vừa không để Hồn Châu chết, lại vừa đế Hồn Châu phải chịu giày vò.

Lúc này, Hồn Châu sống không bằng chết còn hơn sống không bằng chết, hoàn thân nóng bừng, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé, lại như có vô số cái đinh đâm vào lục phủ ngũ tạng, xương cốt chân tay.

Nhưng ông ta vẫn giãy dụa muốn đứng lên.

Biết rõ đứng lên sẽ phải chết, nhưng vẫn muốn đứng!

Xét từ góc độ nào đó, ông ta rất

giống Trần Đức, đều là người không chịu khuất phục, không chịu thua, kể cả chết cũng không muốn khuất phục.

Tôn Thánh Thanh ra tay liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, từ đầu đến cuối những người khác đều lạnh lùng đứng nhìn, thậm chí còn cười, như xem kịch.

Trong mẳt bọn họ, người như Hồn Châu chỉ là con kiến, chết thì chết.

Không sao, không có ai quan tâm.

“Đáng chết!”

Đồng tử Trần Đức run lên, anh không phải là người sợ chết, gặp phải chuyện này, cho anh phải liều cá chết lưới rách thì cũng phải cứu người.

Nhưng, nhưng Tào Nam Thiên không những giam giữ anh, còn phong tỏa cả kinh mạch của anh.

“Trân huynh đệ, cậu phải nhẫn nhịn”, Tào Nam Thiên vô cùng lo sợ, chỉ sợ Trần Đức gây chuyện, truyền âm bằng thần thức: “Đừng chấp ông già đó, với thiên phú của cậu, sớm muộn gì cũng có thế vượt qua ông ta, bây giờ đừng kích động, phải nhẫn nhịn!”

“Nếu cậu muốn cứu Hồn Châu, thì đồng ý với ông ta, đồng ý cho họ mở quan tài, để Hồn Châu quay lại, chỉ có như vậy, Hồn Châu mới có thể giữ được tính mạng, nếu cậu đồng ý thì chớp mắt đi!”

“Lão Yêu Hoàng, tôi muốn mượn sức mạnh của ông”, Trần Đức không thế nói, cũng không có cách nào khác,chỉ có thể giao tiếp với Lão Yêu Hoàng.

“Trước đây chúng ta đã có giao hẹn, cậu không đến lúc sinh tử tồn vong thì không thể sử dụng sức mạnh của tôi, nếu cậu cô’ cưỡng sử dụng, tôi sẽ rời khỏi cậu ngay lập tức”, Lão Yêu Hoàng thản nhiên nói, không hề nể mặt: “Bây giờ là ông ta gặp nguy hiếm, không phải cậu gặp nguy hiếm, không liên quan đến tôi”.

Trần Đức trầm mặc.

Hết cách rồi ư?

Khuất phục, và mạng của Hồn Châu, chỉ có thể chọn một ư?

Không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK