Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổ Hàn Hương không nói gì, chạy theo bóng lưng Long Đằng.

“Mấy đứa cũng chạy theo học hỏi chút kinh nghiệm đi”.

Đệ Ngũ Vệ Đông nói với bốn thanh niên trẻ tuổi bên cạnh.

Đó lần lượt là Đệ Ngũ Khỏn từng thua Trần Đức trước đó, thái tử hoàng triều Đại Chu tẻn Chu Hưng, cùng với thái tử hoàng triều Hỗn Nguyên, Thân Thiện!

Cuối cùng là thanh niên trẻ mạnh nhất nhà họ Tạ, Tạ Danh!

Bốn người, trong đó Đệ Ngũ Khôn là mạnh nhất, nay đã là Bán Thánh, Tạ Danh là Thần Vương đỉnh phong, Thân Thiện và Chu Hưng thì đều ở mức Thần Vương ngũ trọng.

Bốn người nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng nhón chân lao về phía đài Điểm Tướng!

Đệ Ngũ Vệ Đông, Tổ Trường Không, Tạ Bình, Long Hải Thăng, Chu Thiên Nguyên, Thân Đồ Nghĩa thì sao? Bọn họ không hề có chút căng thắng nào, sai người mang một bàn rượu và thức ăn lên, bắt đầu dùng bữa và uống rượu ở giữa chiến trường!

Thậm chí.

Còn có một nhóm người đẹp nhảy múa, có thể nói là ca múa mừng cảnh thái bình, vô cùng thoải mái!

Hoàn toàn không đế tính mạng của hàng trăm triệu cao thủ và tinh binh vào mắt, với bọn họ, chúng sinh chỉ là quân cờ, là con kiến mà thôi!

Kè yếu thì đáng chết!

Trước khi chết có thế trút được cơn tức cho những người ngồi tít trên cao như họ, có thể khiến họ nở nụ cười, đó cũng là một vinh quang!

Không chỉ mình bọn Đệ Ngũ Vệ Đông nghĩ thế, mà phần lớn những binh lính đang xung phong liều chết trên chiến trường kia cũng có tư tưởng đó.

Được các Thánh Nhân quan sát cuộc chiến này, đó là vinh hạnh của bọn họ.

Dù chết.

Cũng chết rất đáng!

Giết chóc vẫn liên tục kéo dài, máu tươi của mấy trăm đến cả ngàn vạn người chảy dọc thành sông, chín tầng mây dậy sấm, mưa to tầm tã.

Cuộc chiến của các võ giả vô cùng tàn khốc, mặt đất nứt vỡ, hư không méo mó, vỡ vụn, có vài người lính như bị vặn nát xương thịt, biến thành đống máu thịt loãng trong nháy mắt. Xương trắng và thịt đỏ kích thích từng dảy thần kinh và ánh mắt của mọi người!

Bấy giờ, bọn họ đã giết đỏ cả mắt rồi, trong đầu chẳng còn thứ gì khác, chỉ có kẻ thù!

Trẽn đài Điểm Tướng, Long Đằng đáp xuống, đứng trước mặt Chu Long, bình tĩnh và khinh thường liếc nhìn ông ta: “ông mà cũng xứng dùng một chữ Long đó ư?”

Vừa nói xong.

Long Đằng đã trực tiếp ra tay!

Trong cơ thể hắn ta bùng nổ hơi thở khủng bố.

Bán Thánh!

Bảy giờ hắn ta đã hoàn toàn trở thành một Bán Thánh, trước đó, khi còn là Thần Vương cửu trọng hân ta đã đủ sức đánh với Bán Thánh đỉnh phong một trận, nay, hắn ta lại càng mạnh!

Ánh mắt hắn ta lóe lẽn sự hào hứng và chiến ý dày đặc, một đấm giơ lên đánh về phía Chu Long,

tiếng xé gió chói tai quanh quấn, không gian ầm ầm sụp đố!

Chu Long chỉ là một Thần Vương cửu trọng, hoàn toàn không thể đón được một đấm này.

Nhưng.

ông ta không hề có chút sợ hãi nào, lùi lại phía sau, cầm thanh kiếm màu vàng lên, hơi thở của đế vương quanh quấn, khí phách, vững vàng!

Khoảnh khắc nắm đấm của Long Đằng rơi xuống.

Hai bóng người già nua đột ngột xuất hiện trước mặt ông ta, đỡ thay ông ta!

Đó là hai vị Bán Thánh!

Bọn họ đã rất già rồi, trông có vẻ sắp cưỡi hạc về trời, mái tóc trằng xóa, da đầy nếp nhăn, nhưng hơi thở từ hai người họ lại vô cùng khủng bố!

Bọn họ là những người thế hệ trước của hoàng triều Vô Cương, là sự tồn tại tựa như hóa thạch sống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK