Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện đó đã qua rồi, sau này anh cứ cố gắng dốc sức vì nhà họ Cơ Eà được”.

Trần Đức cũng không muốn trút giận lên đầu Cơ Xung làm gì, bài học cần cho anh đã cho rồi, vết thương trên

người hắn e là đến nay vần chưa khỏi hẳn.

“Cảm ơn anh”.

Cơ Xung sâp khóc đến nơi rồi, mấy ngày nay hắn vần luôn thấp thỏm lo lâng, đêm không thể ngủ, sợ Trần Đức trách tội mình, ghi hận mình.

Đồng thời.

Hắn cũng cảm thấy tự trách.

Đúng vậy, hắn rất ngông cuồng, nhưng lại là người tuyệt đối trung thành với nhà họ Cơ, nhất quyết phải sống chết với nhà họ Cơ.

Nếu không, với tiềm năng của hắn thì rời khỏi Hải tộc, không biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn tranh giành và thu nhận.

Mà Trân Đức, lại chính là ân nhân của cả Hải tộc!

“Được rồi, còn trẻ mà, cũng nên có chút ngông cuồng”.

Trần Đức vỗ vai hẳn: “Còn nữa, đừng có suốt ngày rú rú trong Hái tộc thế, phải thường xuyẽn ra ngoài xông pha, biết chưa?”

“Cám ơn anh chí bảo!”

Cơ Xung lại chuyến chủ đề: “Anh này, tôi còn một chuyện nữa, tộc trưởng và đại trưởng lão nói anh xuất quan thì hãy đến cung Bích Du một chuyến, nói là có người tìm anh”.

Cung Bích Du.

Là cung điện mà cả nhà Cơ Tuyết đang sinh sống.

Dù bọn họ không gọi Trần Đức tới thì anh cũng chuấn bị sang đó một chuyến, anh săp rời khỏi Hái tộc, trước khi đi phải chào tạm biệt họ một câu.

Cung Bích Du cũng không xa cung Hải Vương là mấy, nó được xây dựng dựa trên khung xương của một loài động vật biển khổng lồ trông giống cá mập.

Cung điện rất lớn, cũng không đến mức lộng lảy rực rỡ, nhưng đáo măt nhìn lại, cũng có thế thấy được rất nhiều vật trang trí, trang sức có giá trị phi phàm.

“Bát Hoang, cuối cùng cậu cũng xuất quan rồi!”

Cơ Thăng Nguyệt nhận được tin Trần Đức xuất quan bèn đích thân ra cửa đón.

Bẽn cạnh ông ta là mẹ của Cơ Tuyết, ông nội và bà nội đêu có mặt.

“Kính chào các vị tiền bối”.

Trần Đức nở nụ cười ấm áp, chào hói mọi người.

“Được rồi, được rồi, đừng khách sáo như thế, mau theo chú vào đây, chú đã chuấn bị sẳn tiệc gia đình, chỉ chờ cháu tới thôi đấy”.

Cơ Thăng Nguyệt kéo tay Trần Đức, nhiệt tình dẫn anh vào cung Bích Du.

Trong sảnh lớn của cung điện là một chiếc bàn.

Trần bàn là đủ các món ăn mà Trần Đức chưa từng thấy bao giờ, những món đó đa số đều làm từ sinh vật biến.

“Bát Hoang, lần này Hải tộc có thế vượt qua kiếp nạn, trước mắt lại có thêm một sổ đất đai của nhà họ Đoàn, cũng như chú có thể khỏe lại đều nhờ vào cháu cả. Chú lớn tuổi rồi, còn là bố của Cơ Tuyết, nên xin phép được tự xưng một tiếng chú, nào, để chú mời cháu một ly!”

Cơ Thăng Nguyệt giơ ly rượu lên.

“Thật ra…”

Trần Đức nhìn Cơ Thăng Nguyệt, hơi áy náy. Thật ra độc của Cơ Thăng Nguyệt hoàn toàn không cần đến người nhà họ Đoàn hợp sức.

Anh có thể thoải mái giải quyết.

Anh giao Đoàn Phong Trần cho Hải Tộc là để nhà họ Đoàn phải sợ hãi, hoàn toàn cắt đứt những âm mưu của nhà họ Đoàn, đế nhà họ Đoàn không dám chống lại Hải tộc.

Quá trình đó có hơi quanh co.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tốt.

Trần Đức định nói lời xin lỗi, đế Cơ Thăng Nguyệt phải chịu thêm chút khổ sớ, nhưng, anh còn chưa dứt lời thì ông ta đã ngẳt ngang;

“Bát Hoang, nghe Tuyết nói cháu thích uống rượu, đây chính là rượu ngon chú cất giữ đã nhiều năm, theo như người địa cầu quê hương cháu thì có lẽ được gọi là cái gì đấy nhỉ… Đúng rồi, Nữ Nhi Hồng!”

“Ặc…”

Trần Đức cầm ly rượu, cám giác hơi nóng bỏng tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK