Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liền sau đỏ, kiếm và chùy lại đập vào nhau lần

nữa.

Bất giác, Âu Dã Tư Linh nhắm mắt, đợi tử thần giáng xuống.

Nhưng một giây, hai giây, ba giây… hàng chục giây trôi qua, nổi đau, cái chết trong tướng tượng vẫn chưa đến, cô cũng phải chậm rãi mở mắt, bổng nhiên, trong đôi mẳt của cô, đồng tử co lại, vô cùng không dám tin nhìn cảnh trước mắt, kiếm của cô lại… lại ngăn được đại chùy màu đen?

Trong lòng Âu Dã Tư Linh tràn đầy nghi hoặc.

Xung quanh, rất nhiều võ giả cũng thộn mặt,

đều đứng dậy, không thể tường tượng nổi nhìn đại chùy đen dừng lại, không thể giáng xuống.

Sao lại thế được?

Đừng nói Âu Dã Tư Linh sức cùng lực kiệt, cho dù cô ta đang vào thời kỳ hoàng kim cũng tuyệt đối không thế đỡ được đại chùy đó chứ?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rất cá mọi người đều vô cùng nghi hoặc.

Kế cả Thường Khải Lâm!

Lúc này, Ảu Dã Tư Linh mới phát hiện, kiếm trong tay cô ta không thực sự tiếp xúc với đại chùy đen, giữa kiếm và chùy, được ngăn cách bởi một kẽ hớ rất nhó rất nhỏ, gần như không thế nhìn thấy!

Chính kẽ hở này như một bức tường ngăn ở giữa.

“Bà xã… xin lỗi, để em chịu ấm ức rồi”.

Cùng lúc đó, đột nhiên bên tai Âu Dã Tư Linh vang lên giọng nói chậm rãi quen thuộc, cùng với đó, một cánh tay xuất hiện từ trong hư không ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô.

Cùng với cánh tay xuất hiện, một bóng người

cũng từ từ đi ra từ trong không gian, xuất hiện trong con mất của tất cả mọi người, vẫn là áo choàng đen, rộng rãi, áo choàng đen tung bay, bao trùm bóng hình cao dài phong khoáng đó, trên khuôn mặt, khóe miệng thấp thoáng cong lên.

“Trần Bát Hoang!”

“Trần Bát Hoang!”

Gần như cùng một lúc, một tay Trần Đức ôm Âu Dã Tư Linh trong lòng, bế lên, một tay khác, năm ngón co lại nâm chặt thành nâm đấm, vạch ra đường cong nhẹ lao về phía đại chùy.

“Bành!”

Tiếp đó, một tiếng vang bức bối truyền ra, có thế nhìn thấy rõ ràng, trên đại chùy trước đó đánh đến rất thuận lợi, bá đạo xuất hiện một dấu ấn cú đấm.

Thường Khải Lâm như bị trọng thương, hai cánh tay tê liệt, một luồng sức mạnh lớn lao về phía hắn, trong phút chốc, cơ thể bay ngược đi, như một chiếc xe tải đâm vào với tốc độ cực nhanh, bay ra hai ba mươi mét, rơi mạnh xuống đất.

“Khụ!”

Hần phun ra một ngụm máu tươi, bảy lổ mắt mũi miệng tai của Thường Khải Lâm đều chảy máu, lục phủ ngũ tạng rung lẻn dữ dội, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi tột độ.

“Soạt!”

Trong phút chốc, bốn phương tám hướng võ đài, tất cả những người chứng kiến cảnh này đều ào ào đứng lên, nhìn sang Thường Khải Lâm bị thương nặng, sợ hãi vô cùng!

Một quyền!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK