“Chào mừng các vị tiền bối đã đến!”, Hạ Lương Xuyẻn chắp tay với mọi người, tươi cười chào đón: “Thánh chủ lệnh cho tôi chờ ớ đây đế tiếp đón các vị, mời các vị cùng tôi dời bước đến trung tâm hội họp”.
“Thánh tử khách sáo rồi, mời đi trước dẫn đường!”
“Thánh tử đích thân ra đón, tỏi thấy vô cùng vinh hạnh, không biết Vân thánh chủ đang ớ đâu?”
“Tiền bối Trương, tiền bối Lâm, lâu rồi không gặp, hai vị ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn rồi”, Hạ Lương Xuyên hết sức bình thản, ung dung chào hỏi các cao thủ, thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh hót: “Thánh chủ đang ở trung tâm hội họp chờ tiếp đón khách quý, không thế phân thân được”.
“ô? Khách quý?”, Trương Hẵng Chỉ hơi khó hiểu: “Không biết là khách quý phương nào mà thánh chủ phải đích thân đón tiếp vậy?”
“Ha ha, một lát nữa tiền bổi sẽ hiếu thôi”, Hạ Lương Xuyên cười, nói kiểu úp úp mở mở: “Các vị tiền bối, mời theo tỏi đến trung tâm hội họp!”
Hạ Lương Xuyên đón tiếp hơn một trăm người trên khoang thuyền, ánh mắt của Vân Tịch Dao thì vẫn lướt qua đám đông, như đang tìm kiếm gì đó, một lát sau, đỏi mắt xanh bỗng khựng lại, tập trung nhìn về phía thanh niên đi ở cuối đám người.
Sau đó.
Nở nụ cười khẽ.
Nụ cười của cô ta như tảng băng tan chảy, dường như mặt trời cũng trờ nẻn ảm đạm hơn rất nhiều, dù là con gái nhìn thấy cũng bị hẫng mất một nhịp tỉm. Hạ Lương Xuyên vô tình trông thấy, mặt bổng cứng đờ, có thế nói là ngây ngẩn cả người.
Tuy hẳn ta là thánh tử của đảo Định Thiên, Vân Tịch Dao là thánh nữ, hai người ờ bên nhau sớm chiều, nhưng nụ cười đó là thứ đã biến mất trên mỏi Vản Tịch Dao mấy chục năm mới xuất hiện lại.
Dù cô ta cũng hay cười, nhưng đó không phải là nụ cười đến từ tận đáy lòng như hôm nay, mà nó là nụ cười công nghiệp đầy cứng ngầc.
Thế nhưng.
Ý tưởng đó cũng không tệ,
Vân Tịch Dao thật sự rất đẹp, so với nhóm ưng Thanh Vũ, Âu Dã Tư Linh, Tô Y Y cũng không hề kém cạnh tí nào, theo lời lão Yêu Hoàng nói thì mông cô ta rất to, rất tròn, có vẻ bẳt mẳt, dáng vẻ thướt tha mềm mại đó, muốn con người ta khỏng chú ý đến cũng khó.
Dọc theo đường đi, Vân Tịch Dao có vẻ rất vui, giới thiệu cho Trần Đức rất nhiều thứ trên đảo Định Thiên.
Đảo Định Thiên chính là một hòn đảo lơ lửng giữa không trung, hòn đảo có diện tích rất lớn, gấp hai đến ba lần đảo Khốn Long, trên đó có rất nhiều thứ thuộc địa bàn của đảo Định Thiên, thành trì, hàng quán, tất cả đều nằm trong sự quản lý của đảo Định Thiên.
Lần này, nơi đảo Định Thiên tố chức sự kiện có tên là cung Định Thiên!
Thần kích Định Thiên cũng nằm ờ sân luận đạo trước cung Định Thiên.
Trần Đức và mọi người đi tới sản luận đạo thì đã thấy rất nhiều ghế ngồi được xếp dày đặc, trước mỗi ghế đều có những món đặc sản của đảo Định Thiên, quả ngọt ăn vào có thể giúp người đó gia tăng thực lực, đảo mắt nhìn lại, cũng không có quá nhiều chỗ ngồi, đâu đó hơn một ngàn, chưa đến hai ngàn chỗ.
ở ngay trung tâm.
Chính là một cột hình trụ rất cao, thân trụ tối đen, trên thân là những tử văn màu tím, không khác gì con rồng đen đang quấn quanh, cao cả vạn trượng, vút thẳng lên mây, khoảng hai người ôm mới hết, tạo cho con người ta cảm giác đầy mạnh mẽ và đầy áp lực.
Trần Đức nhìn lên đỉnh cây cột đó, bổng nhiên ngẩn người.
Cây cột…
Không phải thứ gì xa lạ, chính là kích Định Thiên!
Đỉnh cột có hình mũi nhọn thẳng tằp, bị bao trùm bởi băng sương, trông như ngọn núi băng đâm thẳng lên trời, tạo cho con người ta cảm giác lạnh lẽo, đứng cách xa cả vạn trượng nhưng Trần Đức vẫn có thế cảm nhận được sự mạnh mẽ khi nhìn nó.
“Phương Thiên Họa Kích…”
Kích Định Thiên, chính là Phương Thiên Họa Kích.