Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Trần Đức cũng không ngốc chỉ cười khổ: “E rằng Tào các chủ đánh giá cao tỏi rồi, thánh địa Thái Thương là nơi như thế nào, tôi và Hồn lão đều hiếu rất rõ, đó thế nhưng là một trong ba thánh địa viền cổ với bối cảnh thâm hậu đến mức tôi không thể tường tượng nổi, một căn bệnh mà đến thánh địa viễn cổ cũng không có cách nào chữa trị, ông lại đế tỏi đi, khụ… ông cho rằng tôi có thế làm được sao?”

Tào Nam Thiên giật mình.

Nhưng ông ta ngay lập tức cười đáp: ‘Thành thật mà nói, cậu Trần, nếu là vài giờ trước thì tôi sẽ không bao giờ nói ra yêu cầu này, trước đó muốn gặp mặt cậu chỉ là muốn xem Hoang Thiên Vương rốt cuộc là một người thế nào, làm cách nào có thế điều chế ra Tị Lôi Đan khi chưa tới ba mươi tuổi, còn có thế vượt cấp mà chặt đầu Nam Cung Trần, đồng thời tôi cũng đã trở lại thánh địa Thái Thương đề xuất với những người ở trên, họ cũng đã có lời rằng nếu cậu thực sự tài năng, vậy sẽ cho cậu một cơ hội tiến vào thánh địa Thái Thương”.

“Tuy nhiên, chỉ sau khi tôi chân chính gặp được cậu, Tào mỗ mới phát hiện ra tiềm năng và thiên phú của cậu Trần đã đạt đến trình độ khủng bố mà Tào mổ khó lòng bì kịp”.

Tào Nam Thiên khá cảm khái từng cảu từng chữ đều là lời thật lòng.

Như Trần Đức đã nói, thánh địa Thái Thương là một trong ba thánh địa viễn cổ, thầy thuốc và luyện đan sư trong thánh địa có rất nhiều, hơn nữa tùy tiện chỉ ra một người cũng sờ hữu kiến thức uyên bác.

Họ đều không cứu được thì thế gian này còn có mấy người làm được?

Tuy nhiên sau khi gặp mặt Trần Đức, nhận thức được nguyên thuật và sự tự do hành động của anh trước mặt cường giả của bốn quốc gia lớn kia, Tào Nam Thiên vẫn quyết định liều một phen, dù sao cũng không ai có thế chữa trị, còn nước còn tát, thử xem cũng không tốn hại tới ai, không phải sao?

Nếu thực sự có thế điều trị, thì ông ta cũng coi như lập được công lớn, địa vị tại thánh địa nói không chừng sẽ vọt thẳng lên mây cao, chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Ông ta cho rằng có thế đánh cược ván này!

Không thế giải thích được có lòng tin với Trần Đức!

“Khụ… Tào các chủ khen sai rồi”, Trần Đức bình tĩnh đáp: “Không biết nhân vật quan trọng mà ông nói tới là ai? Cô ta rốt cuộc mắc cản bệnh gì?”

“Thực không dám giấu giếm, cậu Trần người mà tôi nhắc tới là thánh nữ Thái Thương của chúng tôi, cụ thế bệnh gì là chuyện cơ mật của thánh địa, ai cũng không biết, tôi cũng chỉ biết rằng cô ấy mắc một căn bệnh kỳ lạ và không ai có thế điều trị”, Tào Nam Thiên nói: “Cậu Trần, mong cậu giúp tôi việc này”.

“Được, đợi chuyện ở đảo Định Thiên kết thúc, tôi có thể tới đó xem xem, tuy nhiên, về phần có thế chữa khỏi hay không thì tôi cũng không dám nói trước”, Trần Đức không nói hết ý, không nói đến việc cao thủ tại Đại Thiên Thế Giới nhiều như mây, cho dù là tu võ giả tại Vân Tiêu Giới rất hiếm người mắc bệnh, mà thánh nữ Thái Thương không chỉ có bệnh mà còn là bệnh không ai điều trị được, bất luận căn bệnh cô ta mắc là gì, chắc chắn không đơn giản.

“Vậy thì cảm ơn cậu Trần”.

Tào Nam Thiên vui mừng khôn xiết, không cần biết Trần Đức cuối cùng có chữa được cho thánh nữ hay không, ít nhất õng ta có thế mượn khoảng thời gian này kết bạn với anh, tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp.

Sau đó Trần Đức rời đi.

Anh vừa lấy được năm trăm triệu nguyên thạch thượng phấm, còn có nắp quan tài được chế tạo từ liễu Thiên Tuyệt cùng bộ da bí ấn của Bát Thần, những thứ này đều cần phải được sắp xếp thật tốt đế anh tiêu hóa công dụng, vì vậy liền trực tiếp trở về Hương Mãn Viên.

Hồn Châu cũng cáo từ, ông ta phải bế quan đế hấp thụ quả Huyết Ngọc Tử Hải, nhưng trước khi rời đi còn đế lại một lệnh bài tặng cho Trần Đức: “Cậu Trần, nếu có chuyện gì chỉ cần kích hoạt lệnh bài, tôi sẽ xuất hiện ở bên cạnh cậu nhanh nhất có thể!”

“Được, cảm ơn ông!”

Trần Đức không từ chối, hiện tại quả thực nên tích lũy một ít lực lượng cho bản thân, rốt cuộc không bao lảu nữa anh sẽ thực sự đối mặt với Trần Nguyên Vũ, do đó có thế chạm trán với nhà họ Trần- thế gia thời viền cố, dựa vào sức một người là anh muốn quét ngang Trần gia trong thời gian ngắn không khác gì nằm mơ giữa ban ngày vì vậy phía sau anh phải có chỗ dựa vững chắc.

Hồn Châu cũng được tính là một trong số đó, nhìn ông ta rời đi xong Trần Đức mới đóng lại cửa phòng, bắt đầu một đêm tu luyện, anh lấy ra một ít nguyên thạch thượng phấm hấp thu và luyện hóa chúng, đồng thời trao đổi với lão Thiên Hoàng về miếng da người kia, thử nghiệm xem có thể khiến nó thức tỉnh làm món pháp khí gì hay không.

Nhưng một đêm qua đi cũng vẫn không thế khơi gợi tấm da người nửa điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK