Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm cảm thấy được rõ ràng là Trần Đức đang dùng lực giẫm lên vị trí bị gãy của cánh tay hắn ta, trong lòng sỢ hãi đến cùng cực.

Hắn ta thà bị Cao Hiểu Nguyệt đánh còn hơn là để Trần Đức ra tay!

Sắc mặt Diệp Phàm rất hung dữ, trông vô cùng khủng khiếp, dọa Cao Hiểu Nguyệt sỢ tái cả mặt, bà ta run rẩy bước lên trước, ngồi xổm xuống, chần chừ không dám xuống tay.

“Đánh tôi, nhanh lên!”

Diệp Phàm lại bị đạp đau muốn khóc, cánh tay đau nhức như muốn đứt đến nơi: “Cầu xin bà đây, khốn kiếp,

đánh tôi điỉ

“Bộp!”

Cao Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng tát vào mặt hắn ta một tát.

“Mẹ nó, có thể mạnh tay hơn chút khôngỉ”, Diệp Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của Trần Đức, hắn ta gầm lên, nước bọt bay tung tóe: “Bà chưa ăn cơm hả, đồ đàn bà chó máỉ”

“Loại tiện nhân như bà còn muốn làm chó của tôi. Con mẹ nó, bà đánh ngươi thê này, làm chó còn không đủ tư cách, bà có đi làm gái cũng không ai thèm”.

Giọng nói của Diệp Phàm ngân rất dài, trên cánh tay đau như cắt khiến hắn ta vô cùng khó chịu.

Bị sỉ nhục như vậy, cuối cùng Cao Hiểu Nguyệt cũng có chút tức giận.

Hiện tại đã là tù nhân dưới chân người khác, mà vẫn còn ngông cuồng như vậy!

Bà ta không kìm được, vung tay tát mạnh một phát.

“Bốp!”

Cái tát dứt khoát này giáng xuống, lúc này Diệp Phàm mới cảm thấy cánh tay đau nhức đỡ hơn một chút.

Chỉ một chút kịp thời này cũng khiến hắn ta cảm thây thoải mái hơn rất nhiều.

Mặc dù…

Trên mặt đang nóng bừng!

“Nhanh, tiếp đi!”

Diệp Phàm hét lên: “Đàn bà thối tha, đàn bà ngu ngốc, tiếp tục đi, bà chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao, nếu bà không đánh ông đây tới bến, sau này ông đây ra

ngoài sẽ đánh chết bà!

“Bốp!”

Cao Hiểu Nguyệt bật khóc, bà ta bị mắng đến phát khóc, lại một tát nữa giáng xuống.

“Bốp!”

“Bốp!”

TƯỢng đất cũng có ba phần lửa, Diệp Phàm lớn tiếng sỉ nhục bà ta trước mặt nhiều người như vậy, bà ta rất tức giận, liên tục tát đến phát này đến phát khác.

Trong sảnh khách sạn yên tĩnh.

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng bốp chát vang lên.

Mí mắt của một số người giật giật, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Tình cảnh bây giờ vô cùng lúng túng khó xử.

Bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh này.

Bất cứ ai nhìn thấy Diệp Phàm bị sỉ nhục, xong chuyện chắc chắn sẽ bị hắn ta tìm đến cửa.

Nhưng…

Bọn họ căn bản không dám rời đi!

Trong sảnh khách sạn, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Mọi ngưòi nhìn Trần Đức chằm chằm, như đang nhìn một kẻ điên.

Tên này quá ngông cuồng, quá hung hăng kiêu ngạo.

Hắn thực sự không sỢ chết sao?

Tại đây có hình ảnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK