Tiếng thứ mười hai, anh ngồi bất động ở đó, nếu không phải thần thức trong thức hải vẫn phát ra hào quang, e rằng ngay cả Lỉnh Lung cũng cho rằng cỏ ta đã chết.
Trạng thái này đã duy trì đến một ngày rưỡi, vào lúc hoàng hôn ngày hôm sau, linh khí khô cạn, Trần Đức niết bàn mới mờ đôi mât:
“Kim Đan, không còn nữa”.
‘Thật không? Không phải vỡ, mà là bị luyện hóa, đúng không?”, Linh Lung sốt ruột, hỏi với vẻ tràn đầy mong đợi.
“Đúng thế, tôi cảm thấy… nói thế nào nhỉ, bây glờ hình như tôi chí còn lại một tấm thân và thần thức, các thứ như linh lực… đều không còn nữa”.
Tinh huống phải đối diện hiện giờ gần như khác hoàn toàn với truyền thừa mà Trần Đức có được, bây giờ, anh gần như người bình thường!
Khác biệt duy nhất so VỚI người bình thường, có lẽ là lực đạo cơ thế mạnh hơn, mặc dù khá đơn thuần, đâ mất đi linh khí, và còn suy giảm rất nhiều sức mạnh da thịt, bây giờ anh cũng có ít nhất sức mạnh hai mươi năm triệu cân.
Nhưng đối với võ giả, chút sức mạnh này vốn chẳng là gì, nói một cách nghiêm túc, bây giờ, anh
tương đương với… phế nhân?
Đúng thế, chí là một phế nhân!
“Điều này rất bình thường, Kim Đan là gốc rễ tu hành của một người, anh đạt đến Kim Đan Kỳ, lại luyện hóa nó, kéo theo linh hải cũng cùng biến mất hoàn toàn, đương nhiên sẽ rơi vào tinh trạng này”.
Linh lung nói: ‘Tóm lại, anh đã thành công bước đầu tiên, tiếp theo là bước thứ hai, tạo đồ trữ vật”.
‘Tạo đồ trữ vật?”
“Đúng thế, Kim Đan cần ngưng tụ lại trong thức hải của anh, nhưng thức hải là mỏng yếu nhất của võ giá, thần thức sẽ không chịu nổi sức mạnh Kim Đan, buộc phải có một thứ bảo vệ thần thức”.
“ừm… tôi câm thấy Vẫn Thiết của mật thất này rất tốt, có thế sử dụng”, Linh Lung lướt nhìn qua vẫn Thiết màu đen xung quanh mật thất.
“Vẳn Thiết này là đồ của Vô Song Môn, tôi lấy về dùng, không hay lắm nhỉ?”, Trần Đức hơi xấu hổ, đến Vô Song Môn, không chỉ hủy hoại tháp Tu Linh, thang Thần Thánh cũng bị anh dẫm vỡ.
Bây giờ lại muốn lấy vần Thiết này…
“Cái gì gọi là đồ của Vô Song Môn, bảo bối như này không phải lè thứ mà Vô Song Môn có thể có được, nó chắc hắn là từ thế giới Đại Thiên, giữ lại làm bức tường của mật thất, đúng là phung phí của trời”.
Linh Lung hoàn toàn không quan tâm, một Vô Song Môn nhỏ bé, loại tông môn thế này là cái thá gì? Trong thế giới Đại Thiên, cùng lầm chỉ là bia đỡ đạn, lấy chút đồ cúa họ chẳng phải rất bình thường à? Không cần có cảm giác xấu hổ.
“Được, không có thứ gì thay thế chí có thế dùng nó thôi”, Trần Đức không thể không thỏa hiệp, đã đi hết bước đầu tiên, nếu lúc này dừng lại, thì anh hoàn toàn là một phế nhân.
Cùng lầm là sau này bồi thường cho Vô Song Môn là được.
“Nhưng bốn mặt mặt thất này đều là Vằn Thiết, lại lớn như vậy, làm sao tôi cho nó vào thức hải được?”, Trần Đức lại hỏi, có chút không hiếu.
“Đã nói Vần Thiết này là chí bảo, đương nhiên chí bảo có đặc tính của chí bảo, loại nguyên liệu đặc biệt này có thể thu nhỏ phóng to tùy ỷ, giống như đính Long Văn, chắng phải cũng có thế nằm trong lòng bàn tay anh đấy sao?”, Linh Lung khinh bỉ: “Thật không hổ là người của giới thế tục, ngay cả
điều này mà cũng không biết rõ”.