Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tên nhãi đến từ giới thế tục, e rằng ngay cả lông cũng không còn!

Anh dám dùng giọng điệu này đế nói chuyện với Lâu Diêm Vương Lâu Tử Phong, không khác nào kiến lay cây, lên núi đao, xuống chảo dầu!

Đây không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết, mà là chịu chết, thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa hết lần này tới lần khác chui vào!

“Thắng nhãi…”, giây kế tiếp Lâu Tử Phong nói, trên mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, tức giận, hung ác càng thêm đậm đà, một tia sát ý tỏa ra nồng nặc,

“Câu nói kia là mày nói với tao?”

“Cậu Lâu!”, đúng lúc đó, một giọng nói già nua đột nhiên truyền tới,

Bất chợt,

Từng bóng hình từ trên trời hạ xuống, sau khi rơi phía sau Trần Đức đã hoàn toàn chặn lại,

Là Ngụy Vô Minh, còn có tám đại trường lão!

Bọn họ chạy đến kịp rồi!

Biết được Lâu Tứ Phong và Trần Bát Hoang ở đây, bọn họ đã tập hợp trước rồi cùng đến chỗ này,

Bọn họ sợ sẽ xáy ra chuyện gì.

Cũng may vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn,

Ngụy Vô Minh nhìn xung quanh, chí có Trâu Thanh chết, lão có chút an tâm…

Lão sẽ trấn an và bồi thường cho người nhà của Trâu Thanh thật tốt.

“Cậu Lâu, không biết cậu đã đến Vô Song môn, không có đón tiếp từ xa, quả thực xin lỗi!”

Ngụy Vô Minh đã hơn hai trăm tuổi, ngày thường chức vị cao, nói chuyện vô cùng uy nghiêm, nhung hôm nay cực kỳ ôn hòa, thậm chí trong giọng nói mang từng tia kính sợ.

“Bây giờ biết rồi vẫn chưa tính là muộn”, Lâu Tứ Phong vần như trước, nói chuyện rất lạnh nhạt.

“Cậu Lâu, nơi này đông người phức tạp, không thích hợp nói chuyện, chi bằng chúng ta đối nơi khác đi, nói một chút về công việc chủ yếu hôm nay cậu tới đầy, thế nào?”, Ngụy Vô Minh cố ý nói sang

chuyện khác, muốn Lâu Tử Phong dời đi địch ý với Trần Đức.

Đồng thời,

Ngụy Vô Minh cũng không nói ra hôm nay lão tới làm gì, lo rằng Trần Bát Hoang sẽ nổi giận,

Nói thật, lão rất coi trọng Trần Bát Hoang, cảm thấy tương lai của anh sẽ tha hồ phát huy tài nằng,

Tương lai không phải không có khả năng vượt qua sư huynh của lão là Trình Kiếm Phong!

Lão muốn báo vệ Trần Đức!

“Không đi”.

Lâu Tử Phong trực tiếp từ chối, không hề giảm đi chút hung ác nào: “Ngụy Vô Minh, môn hạ đệ tử của ông nói tôi chẳng ra gì, ông đích thân ra tay hay đế tôi ra tay?”

Ngụy Vô Minh run lên, lão vội nói: “Cậu Lâu, môn hạ đệ tử của tôi không hiểu chuyên, người làm môn chủ như tôi dạy dỗ không đúng cách, xin cậu Lâu tha thứ, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cậu!”

‘Thật xln lỗi, cậu Lâu!’

Lúc nói chuyện,

Thậm chí Ngụy Vô Minh còn cúi rạp cơ thể già nua xuống hành lễ với hẳn!

Tám vị trường lão sau lưng thấy vậy cũng cúi người,

Dù có ấn tượng với Trần Bát Hoang thế nào, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn đúng cùng chiến tuyến với Ngụy Vô Minh.

Đệ tử Vô Song môn xung quanh đã hoàn toàn ngáy ngốc!

Ngay cả môn chủ và tám đại trưởng lão cũng phải như vậy sao?

Không hổ là Lâu Diêm Vương Lâu Tử Phong!

Ngoài đám người ra, lão già Trình Kiếm Phong cũng run rấy cá người, dường như rất tức giận,

Nhưng cuối cùng,

Ông ta không nói được gì, chí thở dài.

Côn Luản Hư,

Cuối cùng vẳn là chỗ cá lớn nuốt cá bé, dùng

thực lực đế nói chuyên.

Tuổi tác có già, lý lịch có cao, thân phận lợi hại thì sao?

Ở trước mặt thực lực mạnh mẽ, tất cả những thứ này đều là hư vò!

Không có thực lực thì không có quyền lẽn tiếng!

Ngụy Vô Minh khom người, Lâu Tử Phong không lên tiếng, lão cũng không đứng thẳng,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK