Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm ầm ầm!”

Trong đầu rồng, nguyên khí hội tụ được bắn ra, giống như một vầng mặt trời nóng rực xông ra, hào quang rực rỡ, lập tức diễn hóa Trần Đức đến mức chiếu cho cả thế giới này vô cùng chói mắt, rất nhiều người nhắm mắt theo bản năng.

Gần như cùng lúc, năng lượng khủng bổ tuyệt thế che lấp cả người Trân Đức, bỗng chốc bùng nổ ra, giống như bom nguyên tử phát nổ, không gian xuất hiện vòng xoáy bạo loạn, năng lượng hội tụ, tạo ra một đám mây hình nấm, thế giới này khẽ run lên theo năng lượng đó, chấn hãi lòng người.

Kế cả rất nhiều vô lượng tôn cũng bị chấn hãi, cảnh giới cấp đại tôn, lại thêm bộ chiến giáp vàng kim, có thể đạt đến uy lực thế này.

Một số vô lượng tôn không còn nhiều thọ nguyên cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng, bọn họ như mặt trời sắp lặn, chỉ có cảnh giới vô lượng tôn, thực sự chưa chắc có thể đánh ra một chiêu có uy lực lớn như vậy.

Quan trọng là, không biết thánh nữ Tử Vi quá tức giận, hay quá thận trọng, sau khi tấn công, hoàn toàn không có ý dừng lại, năng lượng liên tiếp bắn ra từ trong đầu rồng, điên cuồng tấn công đến cùng một vị trí, giống như pháo hoa bắn ra, chiếu sáng bầu trời, khuấy đảo không gian.

Phải đến hai ba mươi quả pháo được bắn ra, cô ta mới dừng lại.

Các cường giả cấp tôn đều cạn lời muốn chết, có đến mức thế không?

Chỉ một Trần Bát Hoang thôi, tấn công một quả pháo thì thành bã rồi đấy?

Vốn dĩ một quả pháo đã là giết gà bằng dao mổ trâu rồi, mẹ kiếp, lại còn hai ba mươi quả pháo?

Chẳng trách Chu Nhan Lạc dám hống hách, càn rỡ không kiêng sợ ở Đông Bộ Châu như vậy.

Cô gái này đúng là kẻ điên!

Vô cùng bảo vệ em trai!

Mọi người đều nhìn sang không gian hỗn loạn, sập đổ đó, không khỏi bất giác rùng mình.

ở đó, đã không thấy bóng dáng của Trần Bát Hoang, rất bình thường.

Đối diện với võ kỹ có uy lực như vậy, cho dù là một trăm Trần Bát Hoang cũng bị nổ chết, nổ thành vũng máu ấy chứ?

Nếu còn có thế nhìn thấy bóng dáng của anh, mới gọi là bất bình thường!

“Yếu đến mức ấy hả, đúng là khiến người ta thất vọng… thất vọng tột cùng, thật không hiểu tại sao thần đế lại có hứng với người này”, Bạch Lăng khẽ hừ lạnh lùng, trong mắt anh ta, ngay cả võ kỹ rác rưởi đến mức không thế rác rưởi hơn mà anh cũng không đỡ được, Trần Bát Hoang, đúng là không xứng để anh ta ra tay.

“Trần Bát Hoang, cho anh chết như vậy, thực sự quá lợi cho anh rồi!”

Bộ giáp biến mất, khuôn mặt của thánh nữ Tử Vi lộ ra, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ tức giận và sát ý, nắm chặt nắm đấm, khóa chặt phía trước đã bị tấn công tan tành, rất không vui: “Nếu là ở bên ngoài, tôi nhất định cho anh sống không bằng chết!”

Cho dù Trần Bát Hoang bị đánh thành bã, thánh nữTử Vi vẫn không hả giận.

Nhưng như lời cô ta nói, nơi này không phải bên ngoài, mà là trong điện cổ, không phải cô ta muốn làm gì thì làm.

“Tôi thực sự cảm ơn cô đấy”.

Thánh nữ Tử Vi vừa dứt lời, bỗng nhiên, bên tai vang lên giọng lười biếng: “Có thế nào nói thế ấy, cô bắn pháo rất tốt đấy”.

Khoảnh khắc giọng nói có chút uế oải này vang lên, vẻ mặt của thánh nữ Tử Vi liền cứng đờ, như cái máy, quay người nhìn sang vị trí bên cạnh.

Thánh nữ Tử Vi quay đầu, một khuôn mặt thanh tú, khí chất cũng hiện lên trong đôi mắt cô ta, khi hoàn toàn nhìn rõ đối phương, đồng tử của cô ta bỗng co lại.

Trên thực tế, không chí cô ta, tất cả mọi người có mặt đều rất kinh ngạc, kế cả ba vị thần, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ không thế tin được.

Người lên tiếng, là… là… Trần Bát Hoang!

Anh chưa chết?

Không những không chết, thậm chí… thậm chí còn rất ổn, lành lặn không tổn hại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK