Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụt!”

Tốc độ của kích Định Thiên quá nhanh, dường như cùng lúc với Trần Đức ném nó ra, đã cắm vào lồng ngực sở Hiên, xuyên qua gân cốt, lồng ngực của hắn ta.

Cả người Sờ Hiên cùng kích Định Thiên bay ra xa, chớp mắt đã bị bay xa hai ba ngàn mét, bị treo trên vách đá dựng đứng, máu tươi chảy xuống, cả vách núi nhuốm máu đỏ rực!

“Soạt!”

Kích Định Thiên bay ngược trở về, trở lại trong tay Trần Đức.

Anh như một vị ma thần, chậm rãi giáng xuống từ không trung, đáp xuống quảng trường luận đạo.

Lúc này, cả quảng trường luận đạo, mấy chục vạn người đều chết lặng.

Tất cả sự việc vừa nãy xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cả quá trình chỉ diền ra chưa đến thời gian mười hơi thở.

Trong thời gian ngắn như vậy, từng cảnh từng cảnh như biến thét cấp mười, gió lốc cấp mạnh nhất, đập vào nhãn cầu và trong đầu của họ.

Sự chấn hãi đó không thế hình dung bằng ngôn từ, cảm giác như người bình thường nhìn thấy ma quỷ, ngay cả không khí giữa trời đất cũng hoàn toàn ngưng đọng, bảy tám mươi phần trảm số người đều trừng mở to con mắt, cái miệng há to đến mức sắp nhét mấy quả trứng vào được.

Thậm chí còn có người tự tát mình mấy cái.

Như Tu La Tử, trên khuôn mặt béo phây phây của hắn ta xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi: “Mẹ kiếp, không phải đang nằm mơ phải chứ?”

ít nhất cũng có mấy vạn người giống như hắn ta, tiếng tát bốp bốp vang lên, liên miên không dứt.

Người nào cũng hoài nghi có phải mình đang nẵm mơ, hay rơi vào trong ảo giác hay không.

Đáng tiếc, bất luận họ cố gắng thế nào, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đối.

Sở Hiên…

Sở Hiên trước đó còn cao ngạo hống hách, lúc này đã chết!

Đúng!

Đã chết!

Trước ngực hắn ta xuất hiện một lổ máu đầm đìa, vô cùng kinh hãi, trong lổ máu, tim, đại tràng, lục phủ ngũ tạng, dây thần kinh đều vỡ nứt, lẩn cùng với máu tươi, hóa thành tương máu, chảy ra cuồn cuộn.

Cả người hắn ta rơi từ trên vách núi xuống mặt đất, bất động, trong cơ thể không có chút sức sống nào, phần mặt đất nhuốm máu đỏ một mảng!

Thực sự đã chết!

Thần hồn của hắn ta đã tiêu tan, không có chút dao động!

Sau khi châc chắn điều này, rất nhiều người đều lạnh run lên.

Làm… làm… làm sao làm được?

Một tu sĩ cảnh giới Cố Bản giết cường giả Lăng Thiên đỉnh phong!

Làm sao có thể?

Làm sao có thế?

Cố Bản và Lăng Thiên, khoảng cách giữa hai bên lớn đến thế nào cũng không cần nói nữa, như con kiến nhỏ hơn voi một trăm triệu lần!

Còn nữa, tại sao kích Định Thiên lại đến trong tay Trần Bát Hoang?

Vãi vãi vãi!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Theo như bình thường, chẳng phải nên là sờ Hiên càn quét tất cả, giết Trần Bát Hoang ư?

Sao lại xuất hiện cảnh như này chứ?

Quảng trường luận đạo rơi vào tĩnh lặng.

Hồi lâu không có ai lên tiếng, bởi vì không aỉ có thế hiếu được rốt cuộc Trần Bát Hoang làm được bằng cách nào, đầu óc của chín mươi chín phần trăm số người đều hỗn loạn, chập mạch, linh hồn, thần thức đều trong trạng thái tạm dừng.

“Dề dàng hơn tưởng tượng rất nhiều”, nhìn thi thể ở phía xa, Trần Đức thầm lấm bấm, nếu thực sự phải luận cảnh giới, thực lực, đương nhiên sẽ không dễ dàng đánh được sở Hiên, nhưng hắn ta đã bị kích Định Thiên trấn áp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK