Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức hơi kinh ngạc, sắc mặt có chút cổ quái: “Tôi không qua đó, tại sao phải gật đầu?”

“Không đi?”

Vương Mâu cực kỳ bất ngờ, loại tu sĩ cấp bậc rác rưới như Trần Đức, aỉ lại không muốn quen biết với mấy cường giả cấp cao chứ, nhưng anh không đi?

“Ha ha, Vương Máu, dĩ nhiên hắn sẽ khỏng đi rồi, cậu Lăng thích hành động một mình, thích giết người, hơn nữa không thích nói chuyện với con kiến hôi cảnh giới quá khác biệt, đây là chuyện công khai, nếu hắn qua đó không phải đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Người nói là Lảm Đông Nhạc, ông ta khinh thường Trần Đức khỏng hề có một chút che giấu,

“Cũng đúng, không đi càng tốt, quả thật cậu Lăng không thích kiến hôi, suýt nữa tôi quên mất”.

Vương Mâu lạnh lùng nói: “Thang nhãi, anh ở đây cho tốt, đừng có mà bén mảng qua đó, không được làm hỏng việc của chúng tôi”.

Trần Đức liếc nhìn Vương Mâu, cũng không phản bác, càng không mở miệng, bây giờ anh chỉ có một lòng muốn tìm Cơ Tuyết, tìm người tên là Đoàn Phong Trần kia, lúc này chỉ cần đối phương không quá đáng, về bản chất không chọc vào anh thì anh cũng chẳng buồn phản ứng.

“Phế vật”.

Lâm Đông Nhạc mắng, chênh lệch giữa người với người quá lớn, tuổi tác tương đương mà Trần Võ Si, Lăng Nhất Hải, Vương Mâu, ngay cả tùy tùng và người làm nhà bọn họ còn mạnh hơn Trần Đức, loại

người như Trần Đức ông ta thấy mà ghét, chỉ muốn

óỉ.

Lâm Tử Huyên liếc nhìn Trần Đức, con ngươi trong trẻo hiện lên vài phần thất vọng, La Văn Sơn đi theo cô ta nhiều năm nay, cô ta biết rõ năng lực nhìn người của ỏng ta. Thông thường, chí cần người ông ta nhìn trúng đều có đặc điếm sở trường riêng.

Vốn dĩ cô ta còn tường Trần Đức ờ trong đội có thể mang đến bất ngờ mừng rỡ gì, nhưng không hề!

Không có bất ngờ mừng rỡ thì cũng thỏi đi, không quan trọng, cô ta khỏng quan tâm mấy thứ này, chỉ là Lảm Đỏng Nhạc và Vương Mảu đều mắng mỏ giễu cợt anh rõ ràng như vậy, anh lại không có bất kỳ phản kháng nào.

Điều này quả thật khiến người ta quá thất vọng.

Đương nhiên, cảm xúc thất vọng này chỉ trong nháy mắt, Trần Đức cũng không phải là gì với Lâm Tử Huyên, không liên quan đến cô ta. Vậy nên cô ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Vương Mâu không muốn lãng phí từng giảy từng phút, hắn ta liền dẫn mọi người đi về phía Lăng Nhất Hải.

Gần rồi!

Cách Lăng Nhất Hải ngày càng gần, bọn họ liền cảm thấy có một loại khí tức bức người đầy đáng sợ, giống như có mấy trăm con dao bao vây tứ phía bọn họ, gió thổi không lọt, vô cùng kỉnh khủng, một vài tùy tùng yết ớt đã bât đầu phát run, có chút run rấy đứng không vững!

“Cậu Lăng!”

Vương Mâu dẫn đầu đi mấy bước, đến bên cạnh Lăng Nhất Hải, lúc này hẳn ta khom người cong lưng quá chín mươi độ, so với ờ trước mặt Trần Đức, hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Cậu là…”

Lăng Nhất Hải cau mày, trong mắt đã có sát ý.

“Là tôi mà, cậu Lăng, ba năm trước chúng ta đã gặp nhau ở bí cảnh Vân Sơn!”

Trong giọng nói của Vương Mâu mang theo vẻ gấp gáp, sợ Lăng Nhất Hải không nhớ ra hắn ta, thậm chí còn nói ra một vài chi tiết của một năm trước.

“À, nhớ rồi”.

Lăng Nhất Hải suy nghĩ sâu xa, giống như đã nhớ lại, con ngươi mang theo sát ý lúc này mới hòa hoãn một chút: “Cậu tên Vương Mâu, đúng không?”

“Đúng đúng đúng, chính là tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK