Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Kiệt còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau trên mặt thì tay đã truyền tới cơn đau dữ dội, như thể cả cánh tay đã sắp gãy.
“Thằng kia, mau thả tao ra!”
“Nếu không tao sẽ cho mày biết tay!”

Trần Đức không nói gì, bàn tay còn lại lấy bình rượu ra, nhấp một ngụm, phả ra hơi men: “Cậu nói gì, tôi không nghe rõ”.
Khi nói, tay anh lại siết chặt hơn.
Cơn đau dữ dội khiến Hạ Kiệt kêu la oai oái, gần như ngã khuỵu xuống.
“A!”
Hạ Kiệt hét lên, cơn đau ở tay thật sự khiến cậu ta không chịu nổi.
Trần Đức không có ý định đôi co lằng nhằng, anh nhấc chân đá vào mông cậu ta rồi buông tay.
Hạ Kiệt lảo đảo hai bước, suýt thì ngã sấp, cậu ta ôm lấy cánh tay đau đớn, sắc mặt tái nhợt tràn đầy căm hận: “Thằng ranh, mày đang tự tìm cái chết đấy!”
“Các anh em, xử nó!”
Lời cậu ta vừa dứt, bốn nam sinh xung quanh lập tức cầm ghế đứng dậy, tiến lại gần Trần Đức.
“Cút ra cho tao”, Hạ Kiệt trừng mắt nhìn nam sinh bên cạnh.
Nam sinh đó sợ hãi nhanh chóng đứng dậy.
Hạ Kiệt cầm lấy ghế của cậu ta, sải bước về phía Trần Đức.
Xảy ra chuyện rồi, sắp xảy ra chuyện rồi!
Các học sinh xung quanh đều sợ hãi, bọn họ biết Hạ Kiệt là kẻ chuyên gây chuyện, học sinh mới chuyển trường tới hôm nay có lẽ sắp phải đổ máu rồi!
Tống Ngữ Yên hừ lạnh, sau sự việc này, có lẽ Trần Bát Hoang có thể sẽ biết khó mà lui, đến lúc đó cùng lắm nhà cô chỉ cần đền bù ít chi phí thuốc men thôi.
“Đẹp trai quá”, Lâm Dao ngây ngốc nhìn Trần Bát Hoang, đương nhiên cô biết mấy tên kia chẳng làm gì được Bát Hoang, năm đó bất kể khu vực nào, mưa bom bão đạn, Trần Bát Hoang đều vượt qua, mấy tên này có là gì?
Mọi người đều nghĩ Trần Đức sẽ bị đánh.
“Ôi anh Kiệt, đừng mà, đừng mà, tôi là học sinh mới tới, đừng bắt nạt tôi!”, đột nhiên Trần Đức vốn đang nhàn nhã thoải mái chợt thay đổi 360 độ, trở nên sợ hãi, không ngừng lùi lại phía sau: “Các cậu đừng lại đây, nếu… nếu cô Hoàng biết sẽ không bỏ qua cho các cậu đâu”.
“Bây giờ biết sợ rồi à? Muộn rồi, dám đánh ông đây, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết ai mới là bố!”, Hạ Kiệt mỉa mai: “Mày yên tâm, Hoàng Tố Tố sẽ không biết đâu, mà dù biết thì thế nào? Cho dù biết, cô ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ trước mặt ông đây thổi…”
“Hạ Kiệt, cậu đang nói gì vậy hả?”
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng giày cao gót va chạm với nền đất, không tới ba giây, một thân hình đẫy đà xuất hiện trước mắt mọi người.
Hoàng Tố Tố vừa đi họp đã quay về, cô lạnh lùng nhìn mấy người đang đứng cách đó không xa, cuối cùng nhìn vào Hạ Kiệt:
“Cậu là bố của ai? Muốn tôi thổi cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK