Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật tàn khốc!

Sau khi Âu Dã Tư Linh trái qua chuyện này đã rất có ích đối với sự trưởng thành của cô ta.

“Cô Tư Linh, cỏ xem, giờ trướng lão chí còn lại một mình tôi, không biết… cô có bằng lòng làm đệ tử của tôi không?”, Lục trưởng lão gượng gạo, ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói chẳng có một chút chần thành nào hết.

“Không cần, tôi bầng lòng bắt đầu từ đệ tử ngoại viện!”

Các trướng lão đã nói rõ ràng và thẳng thừng như vậy rồi thì sao Âu Dã Tư Linh còn không hiểu được ý của họ.

Cô ta cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.

Trong đôi mât xinh đẹp cất giấu một vẻ mờ mịt không ai thấy, giọng điệu cũng hết sức lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Đợi đến khi Tư Linh có tư cách rồi chọn sư tôn cũng không muộn”.

Trong lòng Âu Dã Tư Linh cực kỳ phức tạp.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là tiêu điểm của sự chú ý, được người người ngóng nhìn. Nhưng đến học viện Thánh Phong lại bị ghét bó!

Đặc biệt là ở trước mặt nhiều người như vậy, một đám trường lão lại ghét bò, khinh bỉ cô ta một cách trắng trợn.

Sự chênh lệch lớn như vậy, dù là Âu Dã Tư Linh thì trong lòng cũng không thể nào bình tĩnh nổi.

Nước mắt của cô ta đong đầy nơi khóe mi, nhưng lại bị Ảu Dã Tư Linh nín lại!

Âu Dã Tư Linh biết ở học viện Thánh Phong của Vân Tiêu Giới này chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện!

Điều duy nhất mà cô ta có thể làm để rửa nỗi nhục hôm nay chính là trớ nên mạnh, mạnh hơn, mạnh hơn nữa!

Vượt qua đám đệ tử được gọi là tư chất cao, cảnh giới cao kia!

Nhớ hồi đó, chẳng phải người đàn ông của cô ta cũng bị khinh bí như vậy ư? Nhưng anh vẫn đi từng bước một đến ngày hôm nay, đứng tại vị trí này sao?

“Được”.

Lục trướng lão nghe vậy, thở phào một hơi, không chút níu kéo. May mà cô nhóc kia không

chiếm một vị trí đệ tứ của ông ta, vẫn còn 3 vị trí.

“Một khi đã vậy, tôi cũng tặng cho cô một món quà gặp mặt đi. Tôi thấy cô là kiếm tu, vừa hay tôi có một bản võ kỹ Địa giai cấp cao, tặng cho cô coi như là bồi thường”.

Lục trướng lão vừa nghĩ đã lấy một quyến võ kỹ từ trong túi trữ vật ra nói: “Kiếm quyết này tên là ‘Hàn Băng’, vừa hay phù hợp với thuộc tính thủy trong linh khí cúa cô”.

Có võ kỹ kiếm quyết, đương nhiên Âu Dã Tư Linh sẽ không khách sáo, vươn hai tay nhận lấy: “Cảm ơn lục trưởng lão”.

“Được rồi, mọi người tiếp tục đi, tôi còn có việc, tạm biệt!”, cơ thể lục trường lão nhoáng lên, nhanh chóng lẩn mất, thoáng chốc đã biến mất trong tổ miếu.

Sau đó, đám giáo viên và các đệ tử kia cũng lần lượt rời khỏi.

Còn Âu Dã Tư Linh, chẳng qua chỉ là một đóa quỳnh sớm nở tối tàn thôi. Thân là giáo viên hay đệ tử, sẽ không ai đế ý đến một đệ tử ngoại viện. Trong một thời gian ngăn, họ sẽ không phải là người trong cùng một thế giới.

“Không sao, sau này họ sẽ hối hận”, Trần Đức đi đến bên cạnh Âu Dã Tư Linh dịu dàng an ủi.

Anh biết tư chất của Âu Dã Tư Linh tốt đến mức nào, không ngoa chứ trình độ, sự giác ngộ và khả năng của cô ấy trên con đường kiếm đạo còn mạnh hơn anh vài bậc!

Âu Dã Tư Linh trời sinh đã phù hợp với kiếm!

Người như thế, những trưởng lão kia lại chẳng ai đế ý, chỉ cỏ thế nói họ mẳt mù, mai sau chác chắn sẽ hối hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK