“Lão ưng, cẩu Vương, hai người vốn là người hầu của Trình Võ, nay nó đã xảy ra chuyện không hay, hai người nên biết mình phải làm gì”.
Trình Lực thản nhiên nói: “Mang đầu thằng ranh đó về đây cho tôi”.
“Rõ!”
Hai người cùng lên tiếng trả lời, sau đó nhanh chóng biến mất trong đại điện.
Trình Lực bắt đầu bế quan, hắn ta đang lu luyện đến thời khắc quan trọng, chỉ thiếu một chút nữa thôi sẽ có được lĩnh ngộ, nẽn hắn ta không muốn đích thân đi giết người.
Lão ưng, cẩu Vương là hai người hầu, thực lực của bọn họ cộng lại còn mạnh hơn cả Trình Võ, hắn ta không nhất thiết phải đích thân ra tay.
Đêm về khuya, cấm khu Tây Hải vẫn giống như ban ngày, không có chuyện gì đặc biệt, vẫn là một vùng hỗn loạn và tĩnh lặng.
Trần Đức đứng bẽn hòn đảo, đôi mắt hiện lên vầng sáng tím.
Đôi mắt ngự thú!
Lúc này, anh đang thi triển đôi mắt ngự thú để khống chế linh thú dưới đáy biến!
Trong mắt anh, hiện lên những hình ảnh dưới biển sâu.
Cả Vân Tiêu giới này, phần lớn tài nguyên đều đã bị khai thác, chỉ có hai nơi người thường không dám bước vào.
Thứ nhất là rừng rậm, thứ hai là Tây Hải!
Tây Hải rộng lớn là thế, ngoài rìa còn cỏ vài võ giả đến đánh bắt linh thú, chứ vào đến cấm khu thì có thế nói là hoang sơ, chưa từng bị bất kỳ kẻ nào khai phá.
Thế nên.
Trần Đức đã nảy ra một ý tưởng rất lớn mật.
Bên dưới biển sâu đó liệu có sự tồn tại của thiên tài địa bảo như hoa u Minh hay không?
Hay có thể nói, là có lỉnh tỉnh tồn tại dưới đó
không?
Đáp án rất dễ đoán!
Có!
Dưới mực nước sâu hơn ba trăm ngàn mét, Trần Đức điều khiển một con cá mập to bằng cá đáo nhỏ, tìm thấy một gốc thực vật trông như dây nho trên một ngọn núi dưới biển. Dây nho màu đỏ rực, trên thân là chín quả mọng tròn tròn, to chừng quả táo.
Trần Đức không biết, cũng chưa từng thấy nó bao giờ.
Nhưng.
Từ ánh mắt đầu tiên anh đã biết dây nho này không phải vật tầm thường, anh có thể cảm nhận được nguyên khí dày đặc từ trên thân chúng!
Anh cấn thận điều khiến cá mập.
Khoảng nửa tiếng sau.
Ào ào!