Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ông lão sống đến cấp hóa thạch lắc đầu: “Trên người cậu ta vẫn chưa có khí tức của thiên cấp, hơn nữa, nếu độ kiếp thực sự kết thúc, thì không thế nào đến bây giờ cũng không có ai ra tay, ông xem, Trần Bát Hoang đó, vẫn đứng tại chỗ, không hề có động tĩnh, các ông không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Ông ta nói như vậy, người xung quanh đều phát hiện ra.

Trong thành Hiên Viên, Trần Bát Hoang cầm kích Định Thiẻn, mái tóc cuồn cuộn, nhìn lên bầu trời, phía sau Tự Tại Thần Ma Thân cũng như vậy, như đang chờ đợi, lại như đang tuyên chiến.

“Ầm!”

Cũng cùng lúc đó, giữa thiên địa, đột nhiên một tiếng ầm ầm vang lên!

Lúc này bầu trời nứt ra, một cái hố khống lồ xuất hiện, có thế thấy rõ ràng, sau xương cốt, như có một thế giới khác, rồng bay phượng múa, thú hoang gào thét, nhìn kỹ, đó không phải là hiện thực, mà là biến sấm sét!

Một vùng mênh mông màu vàng!

“Ầm!

II

Liền sau đó, vùng mẽnh mông giáng xuống, lại che phủ thành Hiên Viên.

Vùng biến mênh mông vô cùng đáng sợ, còn đáng sợ hơn lôi kiếp màu đỏ trước đó không chỉ mười lần, vừa giáng xuống, trong thành Hiên Viên, đạl địa sụt lún, hóa thành dung nham, hư không sớm đã bị hủy đều bùng cháy lên, Trần Đức lập tức bị che lấp trong đó.

“Ầm!”

Vùng biển mênh mông màu vàng gào thét, như từng con rồng lớn lao lên khỏng trung, nhe nanh giương vuốt tóm về phía Trần Đức.

“Đến đây!”

Ánh mắt Trần Đức sắc lạnh, vung kích Định Thiên, chém trong biển sấm sét, đối kháng với thiên kiếp.

Trẽn thực tế, anh cũng khỏng muốn đổi kháng, nhưng không thế khỏng làm vậy!

Sau mồi lần chịu đựng thiên kiếp, nguyên khí hồn độn, thần thức của anh đều lưu lại một loại lạc ấn nào đó, đối với người khác, những lạc ấn này có thể mạnh hơn, đối với anh thì giống như xiềng xích khiến anh rất không thoải mái, như bị quy tắc nào đó trói buộc.

Con đường tu hành của anh vốn khác với mọi người, nguyên khí hổn độn đại diện cho việc không chịu bất kỳ pháp tắc nào.

Đạo của anh chỉ thuộc về bản thân anh, không cần thiên kiếp nâng cao!

Hành động này cũng dường như chọc giận đại đạo, anh có thể cảm nhận rõ ràng có sự nối giận đang lan rộng!

“Lôi kiếp màu dỏ, lõi kiếp màu vàng, đây là…”

Bên ngoài thành Hiên Viên, một số tu sĩ như tỉnh từ trong mơ:

“Thất trọng kiếp!”

Đúng là thất trọng kiếp!”

Cuối cùng tất cả cũng nhận ra lôi kiếp của Trần Đức.

Thất trọng kiếp, tống cộng có bảy loại lôi kiếp, mỗi một đợt, màu sắc sẽ khác nhau, uy lực khác nhau, hơn nữa, mồi một loại đều cần trải qua bảy đợt lề gột rửa!

Thông thường, lôi kiếp này sẽ chỉ xuất hiện khi từ đạo cấp đột phá đến quân cấp!

Hơn nữa, còn phải là người có thiên phú cực mạnh mới có thế dẩn ra được thất trọng kiếp, người như vậy, chưa đến một phần vạn!

Nhưng Trần Bát Hoang lại dẫn ra được, còn là thiên cấp, đã dần ra thất trọng kiếp!

Cũng có nghĩa là…

Anh đang vượt cảnh giới độ kiếp?

‘Trời ơi, anh chàng này rốt cuộc biến thái thế nào!”

“ực ực…”

Tiếng nuốt nước miếng vang lên, không thế tin nổi, đến lúc này bọn họ mới nhận ra thất trọng kiếp, không phải vì không nhận ra, mà là toàn toàn không suy nghĩ theo hướng đó, dù sao, cho dù một số con cưng ông trời có thiên phú cường mạnh nghịch thiên đến khiến người ta ngưỡng mộ cũng không thế nào dẫn ra thất trọng kiếp trong lúc đột phá thiên cấp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK