Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc chờ dịch thêm chương mới bạn có thể đọc thêm các truyện sau tại nhayhȯ. com nha:

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên Lâm Mộc Báo Thù Tuyệt thế dược thần Đoàn sát thủ tiến hóa thần cấp Vô thượng Luân hồi chi môn

Bên trong chữ Ma đó có ẩn chứa đạo vận, nó hoàn toàn giống với Âm Dương Kinh!

Trần Đức rung động không sao tả nổi, nhưng sau một khoảng thời gian ngẳn anh lại trở về bình tĩnh.

Tuy điều này khá là bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Âm Dương Kinh vốn là do Sửu gia tình cờ có được, sau khi có nó, Sửu gia đã tìm hiếu được y thuật thần kỳ, mà cũng chỉ nắm được một phần ngoài của nó, vì thế, y thuật đó cũng vô cùng kỳ quái, tàn nhân!

Mặt khác, chấm đen nhỏ trong người anh cũng vô cùng quỷ dị.

Tất cả mọi thứ đều tượng trưng cho một chữ.

Ma!

Trần Đức đã có rất nhiều suy đoán về loại công pháp mình đang tu luyện, nên anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ.

Đó là hấp thu, cân nuốt số ma huyết này!

Đó chính là bảo bối!

Đúng vậy, nó là thứ bảo bối còn quý giá hơn cả nguyên khí hổn độn!

“Nhóc Trần, hấp thu ma huyết phải nhận được sự đồng ý, nếu không…”

Linh Lung còn chưa dứt lời thì đột nhiên không nói nữa, bởi vì cô ta phát hiện ma huyết trên bia cố đã xuyên qua các lò chân lông trên năm ngón tay Trần Đức, tiến vào người anh như có thứ lực hút nào đó.

Sau khi ma huyết tiến vào, chẳng mấy chốc đã hòa làm một thế với anh, từ hai thành một!

“Nếu không thì sao?’

Trần Đức khỏ hiếu hỏi.

“Chuyện là thế này, muốn cắn nuốt ma huyết, thì phải xem máu của mình có tương thích với ma huyết hay không, bằng cách hòa máu mình với ma huyết để kiểm tra”.

Linh Lung nói: “Nhưng mà anh thì… Chắc là không cần đâu”.

Bình thường, dù hai người muốn cho máu thì cũng phải kiểm tra nhóm máu, độ tương thích gen này kia.

Ma với người lại càng miễn bàn, không được ma huyết chấp nhận, hay có thể nói là độ tương thích quá thấp, thì phái dùng nhiều cách đế điều chỉnh, hấp thu lung tung chẳng những không có tác dụng mà còn có thế dẫn đến hàng loạt các phản ứng đào thải, thậm chí là tự bạo!

Nhưng…

Với tình hình của Trần Đức bây giờ, cần gì phải tương thích với cả điều chỉnh nữa?

Máu trên bia cố thật sự… Thật sự giống hệt như máu của anh!

Hòa tan hoàn toàn vào máu chảy trong người anh một cách hoàn háo, dù cỏ chút tổn thương nhỏ,

thì nhờ có thần lực Bất Tử Điểu, nó cũng sẽ trở về bình thường trong phút chốc!

Tóm lại.

Ma huyết không có ánh hưởng gì với Trần Đức cả!

Chỉ trong chưa đến một trăm hơi thở, ma huyết trong bia cổ đã bị Trần Đức hút khô cạn!

Linh Lung còn chưa kịp hỏi thăm trạng thái của anh lúc này thì cửa cung điện đã đột ngột mở ra!

“Kẽo kẹt!”

Cánh cổng nặng nề chậm rãi mở ra, thứ mùi của năm tháng xộc vào mũi, không biết cung điện này đã tồn tại bao nhiêu năm. Có lẽ trong suốt khoảng thời gian đó, đã chẳng có một người nào mở ra, thứ mùi vị cổ xưa đó như đang mở ra cánh cổng thời gian, cho con người ta cảm nhận được thế sự xoay vần, thời gian trôi nhanh.

Có thể thấy rất rõ, sau cánh cửa chính là một con đường!

Một con đường rất dài, rất dài, dài đến mức không thể thấy điểm cuối!

Trần Đức quay lại nhìn loạn lưu bắt đầu khởi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK