Một tiếng trầm đục chợt vang lên, ngay sau đó chỉ thấy Ngũ Đào lùi lại hơn 20 bước, lảo đảo, cố tay gã mềm oặt, không chút sức lực!
Sau khi lùi lại hơn 20 bước và được hai người bên cạnh Hồ Ngạo đỡ Ngũ Đào mới dừng lại được, gã nhịn đau, mí mắt run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lộ vẻ chấn động, sợ hãi, oán hận nhìn chằm chằm Diệp Ca!
Mà Diệp Ca vẫn đứng sừng sững trước chúng tân sinh, hoàn toàn không lùi lại một bước nào, mặt mày kiêu ngạo tràn ngập tự tin, giống như một quyền ban nãy rất nhẹ!
Một người bên cạnh Hồ Ngạo nhìn tình hình của Ngũ Đào, kinh ngạc hỏi: “Ngũ Đào, cậu sao rồi?”
Không chỉ là hắn kinh ngạc, mà những đệ tử cũ đang đứng vây xem từ xa, kể cả Cổ Tinh Hoa vẫn luôn lẳng lặng nhìn về phía bên này cũng hơi kinh ngạc.
“Tân sinh năm này trâu bò vậy hả?”
“Không ngờ ngay cà Ngũ Đào cũng chẳng phải là đối thủ của hẳn?”
“Thực lực như vậy chắc có thể trực tiếp tiến vào nội viện rồi nhỉ?”
“Giới thế tục cũng mạnh như vậy luôn?”
Đa số đều bị Diệp Ca làm cho kinh ngạc, thực lực của hắn đã hơn hẳn phần lớn đệ tử trong học viện Vô Song.
Có thể nói, Diệp Ca không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là lập tức khiếp hồn!
Lúc này, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người hắn, Diệp Ca đã trở thành tiêu điểm của toàn trường!
“Quả nhiên khá ổn!”, Tử Vân Tử đứng ở xa, hài lòng gật đầu: “Mỗi năm, đều có
6 7 đề cử tân sinh trực tiếp tiến vào nội viện. Năm rồi không có, cuối cùng năm nay cũng dùng được”.
“Diệp Ca tiến vào nội viện thì chắc chắn có thể hoành hành ngang dọc”, Cung Bất Phàm cũng hài lòng cười nói, dường như đã nhìn thấy phần thưởng của nội viện!
Không chỉ họ mà Cổ Tinh Hoa đang đứng ở bậc thềm trên quảng trường cũng nghĩ như vậy.
Có vẻ tên Diệp Ca này cũng khá ok?
“Diệp Ca trâu thật!”
“Ha ha, có Diệp Ca thì ai dám bắt nạt đám tân sinh chúng ta chứ?”
“Đúng vậy, chọn Diệp Ca làm người dẫn dắt chúng ta đúng là một quyết định sáng suốt mà!”
Cùng lúc đó, những tân sinh lần này đằng sau Diệp Ca đều như được tiêm máu gà, hết sức kích động.
Đương nhiên, những người này cũng không bao gồm đám Âu Dã Thanh Vũ,
Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã. Trong lòng họ, Trần Đức mới là mạnh nhất.
Có điều, họ cũng không nói cái gì.
vẫn là câu kia, giờ nói gì cũng chỉ là uổng công thôi, mọi thứ cứ chờ Trần Đức chạy đến rồi nói sau.
Diệp Ca cao dong dỏng, mặt mày kiêu ngạo, mặc một bộ quần áo đỏ sẫm chói mắt, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lộ ra nụ cười đắc ý trong tiếng cảm thán của mọi người.
“Lần này thú vị rồi đây”, có không ít người trong mấy ngàn đệ tử của học viện Vô Song lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Tuy Diệp Ca mạnh đó, nhưng người hắn phải đối mặt không phải một đệ tử ngoại viện như Ngũ Đào, mà là Hồ Ngạo!
Hồ Ngạo mạnh cỡ nào?
Nói đơn giản là dù mười Ngũ Đào cũng không phải đối thủ của Hồ Ngạo. Có thể trở thành người gẫn gũi nhất bên cạnh CỔ Tinh Hoa thì thực lực cũng chẳng phải chuyện đùa!
Quả nhiên, đúng lúc này, Hồ Ngạo cũng đi đến trước mặt Diệp Ca.
Hắn ta càng đến gần, tiếng bàn tán của đám tân sinh cũng càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn im lặng!
Sắc mặt Tống Đông lại cực kỳ khó, hai chân không kiềm nổi run lên.
Diệp Ca đã chuẩn bị tốt để có một trận chiến, nhưng đám tân sinh sau lưng hắn lại trở nên lo lắng, sợ hãi không thôi.
“Được, mạnh đấy!”
Nhưng mà, Hồ Ngạo cũng không có ra tay, chỉ bỗng dưng gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Diệp Ca, cậu có muốn tham gia vào Tinh Minh chúng tôi không?”
“Cái gì?”