“Nhóc Trần, tôi thật sự chờ mong đến ngày anh trở thành Thần Vương”.
Trong Thức Hải, Linh Lung hít một hơi thật sâu, Trần Đức còn mạnh hơn những gì cô ta tưởng rất nhiều, điều đó khiến cô ta bị sốc tâm lý.
‘Tôi cũng chờ mong, nhưng mà… Tôi vẩn chưa được tính là mạnh”.
Trần Đức không kiêu ngạo vì điều đó, anh không thể kiêu ngạo được, đến tận lúc này, trong đầu anh vẫn không thể quên được Đoàn Sơn Nhạc tộc Bất Tử Điểu.
Dù là bây giờ, nếu gặp được Đoàn Sơn Nhạc, anh vân sẽ bị giết trong nháy mẵt!
Sau khi gặp được Đoàn Sơn Nhạc, Trần Đức đã cám nhận được sâu sắc câu núi cao còn có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Một đường tu võ, mục tiêu của anh không phải là cánh giới Thần Vương gì cả, mà là Đoàn Sơn Nhạc!
Anh muốn trờ thành một cao thủ cái thế như Đoàn Sơn Nhạc vậy!
“Trạng thái Cực cảnh đúng là rất mạnh, nhưng… Nhóc Trần, dáng vẻ này của anh có hơi hống hách quá rồi đó”.
Linh Lung cười nói.
“Đúng là vậy thật, ha ha”.
Trần Đức cười, chợt, anh giấu đi linh khí, một lần nữa lấy lại thái độ bình thường, hệt như một thanh niên bình thường đến mức không thế bình thường hơn được nữa.
“Trên thực tế, trạng thái Cực Cảnh cũng không khác gì Cửu Trọng Cực Ánh lắm, thay vì lỉnh khí, nó lại hao tổn rất nhiều thần hồn, không thể duy trì mẵi
được”.
“Cái gì mà không khác lâm, tiểu tử này, đừng có được lời còn khoe mẽ như thế được không?”
Linh Lung ném cho anh ánh mẳt khinh thường.
“Một cái là võ kỹ, mượn ngoại lực để sử dụng, có thời gian duy trì nhất định, mà Cực cảnh là của bản thân anh, chỉ cần không hao tổn quá nhiều thì vẫn duy trì được, huống chi, cửu Trọng Cực Ảnh và Cực Cánh giống nhau được nhâc, hai cái hoàn toàn khác nhau nhé, tuy tôi chưa từng tới Cực Cánh, nhưng tôi đoán sử dụng trạng thái đó hoàn toàn không khó, tên nhóc ngốc này muốn gạt tôi hả?”
“Ặc…”
Trần Đức cười xấu hổ: “Dạ dạ dạ, chị Linh Lung đúng lè trâu bò, kiến thức rộng rãi, thiên phú kinh người, tóm lại, hành trình núi Vạn Long này lời to, không chì mình tôi mà cô cũng thu hoạch được khá nhiều nhỉ?”
“Cái đó thì đúng”.
Giọng Linh Lung cũng có vẻ vui lẳm: “Lực thần hồn cúa tôi đã khôi phục được một phần tư ròi, nếu có thêm vài núi Vạn Long thế này nữa thì tốt, thời kỳ huy hoàng sắp trở về rồi”.
“ừm, chúng ta tiếp tục đi thôi!”