Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ lân cao đến ba trượng, toàn thân màu tím hồng, kèm theo ánh sáng điềm lành đầy màu sắc, thần võ uy nghiêm, chấn nhiếp tâm hồn người khác.

Nghĩ đến những thứ này, Trần Đức cũng hơi ngây ra.

Kỳ lân…

Khụ!

Có lẽ là hậu duệ của Thiên Yêu Hoàng.

Nhưng Trần Đức không nói, hậu nhân của mình trở thành vật cưỡi của người khác, nếu như Thiên Yêu Hoàng biết được, chắc ông ta sẽ bùng nổ.

“Truyền thừa có liên quan đến vật cưỡi của Vân Tịch Dao?”

Trong lòng Trần Đức đã có suy đoán, lần này Thiên Yêu Hoàng đã gọi anh đến đảo Định Thiên, rất có khá năng chính là truyền thừa trong miệng Thương Lan.

“Đúng”.

Thương Lan mặt lộ vẻ kính sợ: “Đảo Định Thiên tôi có thấy một phần truyền thừa, phần truyền thừa này đến từ mấy chục ngàn năm trước, hoàng giả tộc Kỳ Lân mà Thiên Yêu Hoàng giữ lại chính vì muốn có được phần truyền thừa kia, cho nên kỳ lân đó mới bằng lòng ký khế ước với chủ nhân nhà tôi, thành vật đế cưỡi, lần này thuận lợi lấy được truyền thừa kia”.

“Đáng tiếc, cho dù nó đến từ tộc Kỳ Lân thì vẫn không có được”.

Nói đến đây, Thương Lan thương tiếc lắc đầu: “Đừng báo lấy được, nhiều năm như vậy, ngay cả chuyện bảo vệ truyền thừa nước cũng không lọt qua, cho đến bây giờ cũng không biết truyền thừa kia rốt cuộc là cái gì”.

“Truyền thừa ba trăm ngàn năm đó…”

Thương Lan vô cùng xúc động.

Ba trăm ngàn năm trước, đồ chí cường giả lưu lại nhất định là đồ nghịch thiên, nhưng nhiều năm như vậy, truyền thừa hoàn toàn là để trưng bày, không ai có được.

“Đảo Định Thiên có lịch sử hơn ba ngàn năm?”

Trần Đức có chút kinh ngạc, nguyên do cái tên đảo Định Thiên là vì thần kích Định Thiên, mà thần kích Định Thiên cũng ở trên đảo khoảng ba chục ngàn năm.

Truyền thừa lại có hơn ba trăm ngàn năm, cái này không đúng lâm…

Nhưng,

Có một điểm gần như Trần Đức có thế xác định, lão Yêu Hoàng bảo anh đến đảo Định Thiên, e rằng thật sự là đến để lấy truyền thừa kia.

Nhưng Thiên Yêu Hoàng vẫn như giả chết, không nói tiếng nào.

“Đảo Định Thiên cũng thành lập khoảng ba chục ngàn năm, nhưng truyền thừa kia lại tồn tại mấy trăm ngàn năm, mấy trăm ngàn năm qua, thế lực thay đổi, gia tộc đổi hết nhà này đến nhà khác, mà truyền thừa kia vẫn còn ở đây”.

Thương Lan cười khổ: “Cũng bới vì như vậy, tôi mới nói phải lấy được nó, còn hơn mò kim đáy bể”.

“Thì ra là như vậy”.

Trong mẳt Trần Đức thoáng qua vẻ mong đợi, khao khát nồng đượm.

Mấy trăm ngàn năm,

Vô số thế lực thay đổi, truyền thừa vẫn tồn tại.

Có thế tưởng tượng được,

Rốt cuộc truyền thừa được bảo vệ tốt thế nào.

Khó trách vừa nhắc đến liền trớ nên mạnh mẽ, Thiên Yêu Hoàng liền bảo anh đến đảo Định Thiên,

Trần Đức hoàn toàn bị khơi lên hứng thú.

“Cho dù là mò kim đáy bể cũng phải mò, thử một chút, không thử làm sao biết?”

Trần Đức cười nói.

“ừ, đến lúc đó công tử thử chút liền biết”.

Thương Lan cười một tiếng, không có nói nhiều, cũng không để chuyện này trong lòng.

Nếu thật sự có được dễ dàng như vậy, cũng không mức ba trăm ngàn năm vẫn tồn tại.

Khi nói chuyện,

Hai người đã đến một khách sạn.

Khách sạn tên là Mãn Hương Viên.

Thương Lan đưa cho Trần Đức một tấm thẻ gỗ: “Công tử, đây là thẻ chứng nhận của Mãn Hương Viên, người đảo Định Thiên mời đến đều ở trong Mãn Hương Viên này, ba ngày sau sự kiện mới chính thức bắt đầu, tôi cũng không ớ bên anh được, ba ngày nay anh ở thành Bồng Lai cố gắng làm quen hoàn cảnh, ngoài ra, sáng ngày mai những người tham gia đấu võ kia cũng sẽ bắt đầu tỷ thí trên hai chiếc thuyền Bồng Lai, anh dùng thẻ chứng nhận này đi xem cuộc chiến trước nhé”.

“Được!

Trần Đức nhận lấy thẻ chứng nhận, đưa mẳt nhìn Thương Lan rời đi, lúc này mới bước vào Mãn Hương Viên.

Tửu lâu lớn đến lạ thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK