Là đang cho anh cơ hội?
“Hắc hắc, thằng nhóc, ngươi phụ nữ đó đang đong đưa cậu đó”, lúc Trần Đức đang suy nghĩ, lão Yêu Hoàng đột nhiên nói: “Thứ gọi là chém nhân quả, cắt hồng trần, chính là xóa hoàn toàn phần trí nhớ về cậu, thứ trên người cậu có bất kỳ liên quan đến cô ta cũng thu hồi toàn bộ, cắt đứt hoàn toàn tất cả những gì liên quan đến cậu và cỏ ta. Từ đảy, hai người sẽ trở thành người dưng, không có bất kỳ nhân quả nào, dù đi lướt qua cũng không quen nhau”.
“Làm tất cả những thứ này đối với cô ta mà nói chỉ cần một cái phẩy tay, cái gì mà ba năm cơ chứ, nói cho cùng vẫn là khõng buỏng được, thằng nhóc cậu đúng là có diễm phúc, nghĩ năm đó bốn hoàng còn trẻ cũng ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phóng, sao không có người phụ nữ như vậy yêu tôi chứ? Aỉz… đau lòng!”
Vài ba lời của lão Yẻu Hoàng đã hoàn toàn khắng định suy nghĩ của Trần Đức.
ưng Thanh Vũ thật sự đang cho anh cơ hội!
“Ba năm, nhất định mình sẽ quý trọng ba năm này!”, Trần Đức lấm bấm: “Ba năm, mình chắc chắn sẽ vượt qua cỏ ấy .
Trần Đức có thế cảm nhận được, ba năm này là cơ hội duy nhất đế theo đuổi ưng Thanh Vũ.
Ba năm sau, nếu anh không đủ mạnh, 100% ưng Thanh Vũ sẽ cắt đứt hoàn toàn nhân quả giữa hai người.
Cơ hội chỉ có một lần, phải cầm chắc.
“Phụt…”
Lão Yêu Hoàng không nhịn được cười ra tiếng: “Thằng nhóc, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, nhưng… ba năm vượt qua cõ ta, cậu nằm mơ à? Đừng nói ba năm tới cô ta sẽ trở nên mạnh mẽ, cho dù cô ta không có bất kỳ tiến bộ nào, cậu cũng không vượt qua nối cô ta đâu, cậu tưởng rằng trong tên có một chữ Bát thì có thế giống Bát Thần sao?”
“Không thử một chút làm sao biết chứ?”
Trần Đức không có nói nhiều,
Bắt đầu từ hôm nay,
Bạch Tiêu, Hi Đặc, Đạo Nhất, Ưng Thanh Vũ chính là mục tiêu của anh, là phương hướng anh tiến lên.
Thu hồi suy nghĩ, Trần Đức khôi phục tâm tình, chuấn bị đi thuyền Bồng Lai xem luận võ, hôm nay là trận chung kết, cũng là cơ hội Trần Đức hiếu sâu hơn về Đại Thiên Thế Giới, đương nhỉên anh sẽ không bỏ qua.
Đưa Tiểu Y đang ngủ say vào Tiểu Thiên Địa, Trần Đức liền ra ngoài cửa.
Đi xuống dưới tầng.
Anh bất ngờ phát hiện, Ngô Động hai ngày trước khiêu chiến vớỉ mình vẫn đang chờ ở cửa.
Mấy trăm người chờ cùng hắn ta ở cửa gần như đã đi hết, dù sao hôm nay cũng là trận chung kết luận võ, rất nhiều người phải tham gia, vì vậy Trần Đức mới không cố ý tránh né bọn họ, không ngờ dưới tầng đúng lúc đụng phải.
3 r-
Ngô Động ôm kiếm, đứng thẳng tắp ở cửa,
Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Đức, ánh sáng chợt lóe.
Một giây kế tiếp,
“Keng!”
Hắn ta rút kiếm trong ngực ra, nhắm về phía Trần Đức: “Trần Bát Hoang, cuối cùng mày đã đi ra rồi, tao còn tưởng rằng mày không dám hiện thân, mày có chấp nhận khiêu chiến của tao không?”
Trần Đức mặt đầu vạch đen.
Tên nhãi này khỏng đến Hoàng Hà thì không từ bỏ ý định?
Được thôi,
Trần Đức than thờ, đi tới trước cửa: “Khiêu chiến của mày, tao chấp nhận”.
‘Đinh!”